Chuyện đến nước này, Phó Quân Hạo cảm thấy mình không thể nào nhịn tiếp được nữa. 

Thế nên, anh bỏ chiếc đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Du Giai Ý ngồi đối diện mình, trịnh trọng tuyên bố: "Du Giai Ý, anh không muốn nhịn thêm nữa" 

Du Giai Ý không hiểu gì: "Gì cơ?" 

Phó Quân Hạo nói năng hùng hồn: "Anh muốn theo đuổi em." 

Du Giai Ý hơi bất ngờ. 

Lần trước ở kho hàng nơi cô bị bắt cóc, anh thừa nhận anh yêu cô. 

Nhưng lúc ấy cô đang chìm trong sự thấp thỏm lo âu vì bị bắt cóc, hoàn toàn không có tâm trạng đâu để suy nghĩ lời anh nói. Hơn nữa vì người bắt cóc cô là Phó Như Ngọc, nên cô đã trút rất nhiều cảm xúc tiêu cực lên người anh. 

Lần ở khách sạn thủ đô, anh nói nên bắt cô đi tái hôn luôn, cô chỉ coi đấy như lời anh nói khi say. 

Lần này anh lại nói thẳng muốn theo đuổi cô... 

Sau khi Du Giai Ý lấy lại tinh thần, cô dửng dưng trả lời anh: "Bây giờ tôi có bạn trai rồi." 

Phó Quân Hạo thẳng thừng trả lại cô một câu: "Thế thì sao?" 

Du Giai Ý. "." 

Phó Quân Hạo nóng giận nói: "Chúng ta kết hôn rồi còn có thể ly hôn được, em có bạn trai thì sao lại không thể? Sớm muộn gì cũng phải chia tay!" 

Không chia tay thì anh cũng khiến bọn họ chia tay! Trong lòng Phó Quân Hạo căm hận thề như vậy. 

Du Giai Ý tức đến không nói lên lời, tuy cô với Chung Bảo Nam chỉ là người yêu trên danh nghĩa, nhưng Phó Quân Hạo trù người ta chia tay như vậy, có còn là người không thế? 

Vốn dĩ cô đang rất cảm động vì anh tặng cô một con mèo, nhưng lúc này cô đứng dậy khỏi bàn ăn, giọng không vui nói: "Anh ăn nhanh đi, anh xong thì mau đi đi" 

Phó Quân Hạo giữ tay cô lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh không nói đùa với em đâu" 

Du Giai Ý rụt tay mình lại, vẻ mặt cô cũng nghiêm túc nhìn anh nói: "Phó Quân Hạo, tôi cảm thấy anh cần phải hiểu rõ lại tình cảm của anh đối với tôi" 

Phó Quân Hạo nhướng mày, Du Giai Ý nói thẳng: "Tôi cảm thấy có lẽ anh không yêu tôi, có khả năng anh chỉ có tâm lý không chiếm được là tốt nhất, thế nên mới nhầm tưởng tình cảm với tôi thôi" 

Phó Quân Hạo: "..." 

Nói đến cùng cô vẫn không hề tin anh. 

Đầu lưỡi chạm vào răng hàm, anh đè lại lửa giận đang bùng lên, hỏi ngược lại cô: "Một người ba mươi hai tuổi như anh còn không hiểu được lòng mình nữa sao?" 

Du Giai Ý không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã thể hiện hết tất cả: Anh không hiểu. 

Phó Quân Hạo muốn nói gì đấy, Du Giai Ý đã tiếp lời: "Còn có một khả năng khác. 

Phó Quân Hạo nhướng mày ra hiệu cho cô nói tiếp, Du Giai Ý lùi về phía sau nói với vẻ mặt đầy cảnh giác: "Có thể là anh không cam lòng bị tôi đề nghị ly hôn, trong lòng thấy khó chịu, nên bây giờ muốn theo đuổi lại tôi, rồi thẳng tay đá tôi để trả thù" 

Phó Quân Hạo tức muốn nổ phổi: "Có phải em viết nhiều nhiều kịch bản mưu mô quá không thế?" 

Cái gì mà cố ý theo đuổi cô rồi đá để trả thù chứ? 

Nếu anh muốn trả thù cô thì có rất nhiều cách vừa bớt việc vừa không mất sức, việc gì phải kéo cả mình vào làm gì? 

"Em.." Phó Quân Hạo còn chưa kịp nói gì, đúng lúc này điện thoại Du Giai Ý vang lên. 

Sau khi cô nhận điện thoại, vậy mà đầu bên kia lại là giọng của Thẩm An Ngưng: "Du Giai Ý, mai cô có thời gian không" 

Có thể nghe ra được Thẩm An Ngưng rất không tình nguyện gọi điện cho cô, nhưng cô ta vẫn kiềm chế. 

Du Giai Ý thờ ơ nói: "Tìm tôi có việc gì?" 

Thẩm An Ngưng cười lạnh nói: "Sao vậy? Cô không biết à? Ông Diệp Văn muốn tôi trực tiếp xin lỗi cô, sau khi được cô tha thứ thì ông ta mới bỏ qua cho tôi, nếu không sẽ thông báo tôi với công ty tôi trong ngành sản xuất." 

Du Giai Ý rất ngạc nhiên, trước đấy Diệp Văn có nói với cô là bản thảo đã xong, bảo Phó Quân Hạo về chuẩn bị ký hợp đồng nữa là xong, còn nói ông ấy sẽ giải quyết chuyện bên Thẩm An Ngưng. 

Thật ra Du Giai Ý không nghĩ Diệp Văn sẽ bảo Thẩm An Ngưng đến xin lỗi cô, không thể không thừa nhận, đề nghị này của Diệp Văn rất hợp ý Du Giai Ý. 

Đối với một tác giả nguyên tác, cô thật sự rất cần xin lỗi như vậy. 

Với cả, xin lỗi cô như vậy đối với một người kiêu ngạo tự cao như Thẩm An Ngưng, chắc chắn sẽ khiến lòng tự trọng của cô tổn thương nặng nề. Hơn nữa, đối tượng xin lỗi còn là người mà Thẩm An Ngưng gai mắt nhiều năm. 

Chỉ e lúc này nội tâm Thẩm An Ngưng đã tức muốn nổ tung rồi, Du Giai Ý nghĩ thôi đã thấy sảng khoái, chắc chắn hôm nào đấy cô sẽ cảm ơn Diệp Văn, vì đã dành cho cô một phúc lợi sướng hết cả lòng như vậy. 

Vậy nên Du Giai Ý thản nhiên đồng ý: "Ngày mai tôi rảnh, cô muốn gặp ở đâu đây?" 

Về công về tư, Thẩm An Ngưng làm nhiều chuyện với cô như thế, thật sự cần cho cô một lời xin lỗi. 

Thẩm An Ngưng ở đầu bên kia tức đến nghiến răng, cô ta không ngờ Du Giai Ý lại định mặt dày vô liêm sỉ thản nhiên chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, cô ta còn tưởng Du Giai Ý sẽ nói không cần hay gì đấy, thế thì cô ta còn có thể lấy cớ để thoái thác với Diệp Văn. 

Thẩm An Ngưng tức đến không nói được gì, Phó Quân Hạo bên cạnh Du Giai Ý lấy bút viết tên một quán cà phê lên trên giấy, vì thế Du Giai Ý nói: "Nếu cô không nói, vậy để tôi chọn chỗ đi, chọn quán cà phê "Thời Gian" đi." 

Du Giai Ý vừa nói tên quán cà phê này xong, Thẩm An Ngưng ở đầu bên kia đã cười mỉa mai: "Du Giai Ý, cô có biết cấp bậc của quán cà phê này không thể? Cô chọn chỗ này để gặp mặt, cô mời nổi tôi uống cà phê sao?" 

Thẩm An Ngưng bắt lấy mọi cơ hội để mỉa mai Du Giai Ý, chỉ muốn dùng xuất thân cao quý và gia cảnh giàu có của cô ta để đè bẹp Du Giai Ý dưới chân. 

Nhưng tiếc thay Du Giai Ý không kiêu ngạo không siểm nịnh bảo: "Cô Thẩm, không biết điểm nào của tôi khiến cô nhầm tưởng, để cô cảm thấy tôi thậm chí còn không có tiền mời cô uống một cốc cà phê vậy?" 

Thẩm An Ngưng cười lạnh nói: "Quán cà phê "Thời Gian" không tính tiền theo một cốc cà phê, quán cà phê "Thời Gian" không chỉ bán cà phê mà chỗ đó còn có không gian xa hoa tao nhã, chỗ đấy tính phí theo giờ!" 

Đương nhiên Du Giai Ý biết quán cà phê "Thời Gian", trước đây vì học cách pha cà phê ngon mà có mấy ngày cuối tuần cô còn đến đấy học. 

Quán cà phê kia là Dịch Thần Hạo đứng tên, nếu không thì cô cũng không được có đặc quyền đến đấy học nghề. 

Lúc này, sau khi nghe xong Thẩm An Ngưng xung phong giới thiệu một lượt quán cà phê "Thời Gian" cho cô, Du Giai Ý cười mỉa nói: "Trên tay tôi có dự án "Dung Phi Truyện", lại lấy được kịch bản của ông Diệp Văn, không thiếu tiền" 

Giọng điệu cô thản nhiên tự đắc, còn có ý lén lút khoe khoang cô lấy được kịch bản của Diệp Văn, khiến Thẩm An Ngưng tức muốn chết. 

Trong điện thoại Thẩm An Ngưng cắn răng nói: "Được, vậy mười giờ sáng mai chúng ta gặp" 

Trước khi Thẩm An Ngưng cúp điện thoại, Du Giai Ý kịp thời nhắc nhở cô ta: "Cô Thẩm, nếu ngày mai cô còn có thái độ này nữa, đừng trách tôi nói lại với ông Diệp là cô không tình nguyện đấy nhé" 

Thẩm An Ngưng thẳng tay cúp điện thoại. 

eyJpdiI6ImozSzI2TzY4cUwyNWxxdWNjM2lQVFE9PSIsInZhbHVlIjoiUkZcL2Y3T0U0bVV6T0swTHIyZGxcL1FxT2ZCZlEwcEQ4R3pGSzRMS1dJWnJUbnZEZnFYcUtIaThXYnVFZkxzcEt4RjBXTGViSXdNb2FkVXN3Zkl5anh3SnpUWTRDbXY0N21iMEc0dzBxVWlUODNTNEVKdWVtdU9PSjdQRHBaRXk1WnFMUnNER2NNc2JUNkNnNFFJR0tnTEU3M0ljUmY2b0Z3cFV3SFZ2MlV2dEdEZU4xUFpSc1JNa1ZoUVdtVFwvbGdpMStROEtcLzJkYXVlSmtIV0lSVGlGOEhVOW9hU0pQYXJqQWJUR0V5aDM5ZzVQQXdITVlNK09oXC9TbXp5WSsrZXpNU3NWZU56WW5IODdMV2o0M3BaQkJWYnZTaW1HY1JjK3FSaTZVYVROcXpFQjYrTExncm9lejh4QlJcL25rYjdEK0k3bEFySjAwbkR4emZ4a2NGN2NyTENrcWxKSktOQUYxMUdJMzFsNmkwRk9XUWwrTFZWXC9KOXZLRDBKTDY3N09sM25vUDZBTmFua1dtTW5TdFZQcUNrRVNSbDVNeUJWWUdzK1wvcUxqbTlZN3I4PSIsIm1hYyI6IjI3N2NmMjY1YTg2NDcwNGFkMzI5ZjZiYmMzOWY2MTVmMWRhZjc3ZGQ0NDJiZTU2OTY4OGFhNDcwMjkwYmNmMDEifQ==
eyJpdiI6IlJKUG5zdW8wb3NINUhrcVNORVVtdVE9PSIsInZhbHVlIjoiYzB4R3ppb0NZeHRsNWJqYXZqSGUrMGFQbXJhNkl1SDgzaVgycFpSb2VPbTBGdXpQOHpqZ0lzZmdVdEllNFNqaDBNVXF2VldWdFVCclJBM1ptOE9lZUU4WDZcL2ZuR0IrS3NJZnM5U05wXC8rNjlCSnBzTm0xcTFKVnRUXC8wMnV6VWZtZG85UnJjNXVkWEdDNDNlaCtKRkRSVkswQkE4ZHBNY21Ba0Z2bXV6dmhJR05BbmtmdGZWbVBMMzZVNW13K3NyUjdPK0d6N1U4bHlROW1WZlwvbmh6YU1CUmcyQ2Y5b2xlaEkwam9pb0hPR2tib3VCeFRjRUkwYmR6YnlUZzgycTJkc0NUaGdcL2FIbURiZzBQNnhOSm5BRFFkRWo1VEhQNTU3dFpiM2F1ZU9JcndZOHpaXC9pN1ZoYSs5R2taTTJpTWlqYTNEbEJcL2JCb0VLUGxLUzBudnJhOWF1c1BPQ09zVDlvVmRlNFV0dDhHdGtNeWRsWWs3NXM4bFhYMFpObXVVUiIsIm1hYyI6IjA0YTk4MWE1MWI1M2IzZDBjYTUxZjdiZjUwMTAyNDI3NTkyNDhiYTkxYTNmMGQzM2M3YjcyN2JhOGVlY2Q4ZWMifQ==

Tiếp đấy anh lại nói: "Chắc em cũng biết quán cà phê "Thời Gian" là của Dịch Thần Hạo, sau này có việc thì em có thể hẹn người ta đến đấy nói chuyện, dù có vấn đề gì thì nhân viên của quán cũng bảo vệ em."

Ads
';
Advertisement
x