Quán cà phê “Thời Gian” và cả quán bar “Con Đường Hoa” mà bình thường Phó Quân Hạo hay lui tới đều là sản nghiệp của Dịch Thần Hạo, cũng là địa điểm mà bọn họ thường hay bàn chuyện hoặc tiếp đãi khách hàng.
Mỗi nhân viên làm việc tại đây ngoại trừ làm công việc bề ngoài ra thì ai nấy đều có thân thủ rất tốt, một khi xảy ra chuyện thì sẽ tiến lên bảo vệ đám người bọn họ.
Có bài học trước đó Phó Như Ngọc gây chuyện, nên Phó Quân Hạo rất để tâm tới vấn đề an toàn của Du Giai Ý.
Ý
Du Giai Ý phát hiện điều khác lạ trong giọng Phó Quân Hạo, hơi khó tin hỏi anh: “Anh đừng bảo mỗi một nhân viên ở đây đều biết võ cả đấy nhé?”
Nếu không thì sao anh lại nói rằng nếu nhỡ xảy ra việc gì thì có thể “bảo vệ” cho cô?
Phó Quân Hạo thản nhiên trả lời: “Em thấy sao?”
Du Giai Ý rùng mình, sau đó lại cảnh giác hỏi: “Phó Quân Hạo, anh làm ăn chân chính đúng không?”
Anh và Dịch Thần Hạo kinh doanh một quán cà phê như này, hơn nữa còn sắp xếp nhiều người giỏi võ tới làm việc, tình cảnh này khiến người ta cảm giác như đây chính là cách làm việc của các ông trùm xã hội đen trong phim truyền hình điện ảnh.
Phó Quân Hạo bị dáng vẻ đó của cô chọc cho tức quá hóa cười: “Nếu anh làm ăn không chân chính thì sao có thể được bầu làm một trong mười thanh niên xuất sắc nhất Giang Thành được?”
Nghe Phó Quân Hạo nói vậy, Du Giai Ý thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước đây đám Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo năm nào cũng được bầu chọn là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất Giang Thành, nhận được bằng khen của chính phủ, chắc chắn sẽ không làm những hành vi phạm pháp.
Phó Quân Hạo giải thích: “Mỗi nghề đều có một mặt nguy hiểm riêng, bọn anh làm vậy cũng vì suy nghĩ cho vấn đề an toàn của bản thân
Không phải ai cũng có thể chấp nhận thất bại, có vài người không được lợi ích như mình mong muốn sẽ bí quá hóa liều, chuyện gì cũng làm ra được, hơn nữa số tiền dính dáng càng lớn thì càng là người dám làm liều.
Họ cũng vì để phòng thân, tự bảo vệ lấy mình, ngăn ngừa tất cả các tình huống không may nào xảy đến là điều bắt buộc phải làm.
“Ừm.” Du Giai Ý gật đầu rồi nói: “Trước đây tôi từng học pha cà phê với Anna, cô ấy cũng giỏi võ lắm sao?”
Anna là thầy pha chế cà phê của tiệm cà phê Ánh Dương, trước đây cô từng học pha cà phê với cô ấy.
Phó Quân Hạo gật đầu: “Ừm, đai đen Taekwondo, quán quân cận chiến”
Du Giai Ý vô cùng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ được một cô gái xinh đẹp như Anna, làm một thầy pha chế cà phê thanh tao, nhã nhặn như thế mà công phu quyền cước lại lợi hại như vậy, trước đây cô thật sự không hề phát hiện.
Phó Quân Hạo nói tiếp: “Lúc nào rảnh em có thể tiếp tục đến tìm cô ấy xin được chỉ dạy, lần này hãy học mấy chiêu phòng thân gì đó ấy”
Du Giai Ý cảm thấy đề nghị này khá được, vừa định gật đầu đồng ý thì thấy Phó Quân Hạo đưa mắt quan sát cô một lượt, sau đó nói: “Với cái thân thể này của em vẫn nên tìm một người bảo vệ thì hơn.
Du Giai Ý hơi không vui: “Thân thể của tôi thì sao?”
Cô thừa nhận đúng là cô có chút gầy gò, thế nhưng điều này không có nghĩa là cô không thể học được mấy chiêu phòng thân đúng không?
Phó Quân Hạo lại nhìn chăm chú cô mấy lần rồi mới cất tiếng: “Không sao cả, nơi cần có thịt thì đều có”
Du Giai Ý. “. ”
Sau khi ly hôn chồng cũ đột nhiên lại giở trò lưu manh thì phải làm sao?
Phó Quân Hạo ra chiều tự nhiên cúi đầu xuống ăn cơm tiếp.
Không thể nhìn cô thêm nữa, nếu không thật sự rất muốn nhào lên cắn cô một miếng.
Phó Quân Hạo không ngờ rõ ràng là mình trêu chọc Du Giai Ý, thế mà lại thành tự trêu ngươi mình đến độ bốc hỏa, vừa ăn vừa tơ tưởng những hình ảnh nóng bóng khi hai người còn ở bên nhau trước đây.
Thế nên cả người anh đâm khó chịu, ăn xong bữa cơm cái bèn đứng dậy rời đi ngay, nếu không anh sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó với Du Giai Ý mất.
Sau khi Phó Quân Hạo rời đi, Du Giai Ý trở nên vô cùng ung dung tự tại, Meo Meo cũng coi như là khá quen thuộc nơi này, thỉnh thoảng sẽ quấn lấy chân cô, mèo Viên Viên thì vẫn hơi sợ người lạ, nó tự leo lên ghế sofa nằm, mặc kệ Du Giai Ý gọi thế nào cũng không qua.
Du Giai Ý bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời mặc kệ nó, để nó từ từ thích nghi.
Giống như mỗi người có một cá tính riêng, tính cách của mèo cũng vậy, không con nào giống con nào cả. Viên Viên vừa nhìn đã biết là kiểu mèo thích ứng chậm, điểm này thật ra khá giống Du Giai Ý.
Du Gai Ý gọi điện thoại cho Diệp Văn, đầu tiên là quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của vợ ông, sau đó bày tỏ lòng cảm ơn, tuy rằng vẫn chưa biết Thẩm An Ngưng xin lỗi kiểu gì, thế nhưng Du Giai Ý vẫn cảm nhận được ý tốt của Diệp Văn.
Giọng điệu của Diệp Văn trong điện thoại rất vô cùng ôn hòa: “Tôi cũng là tác giả, rất hiểu cảm giác phẫn nộ khi bị người ta đạo văn, cho nên tự chủ trương ra quyết định này thay con.”
“Sở dĩ trong ngành không thông báo cho cô ta là bởi vì tôi vừa nhìn đã biết với phẩm chất của Thẩm An Ngưng, công ty của cô ta không tiến xa được đâu” Diệp Văn từ từ phân tích cho Du Giai Ý: “Ba cô ta có tiền thì sao chứ? Bất kể là kinh doanh cái gì, nếu chỉ có tiền thì không đủ.
“Vâng” Du Giai Ý cực kì đồng ý với quan điểm của Diệp Văn.
Cho nên Diệp Văn mới có thể yêu cầu Thẩm An Ngưng xin lỗi cô, để Du Giai Ý được xả hết cơn giận này. Về phần Thẩm An Ngưng cùng công ty của cô ta, sau này hiện thực sẽ dạy cho cô ta cách mà làm người sau.
Sau khi nói chuyện chính xong, Diệp Văn bỗng nhiên hỏi Du Giai Ý: “Giai Ý, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Du Giai Ý tuy thắc mắc sao Diệp Văn lại hỏi cô vấn đề này, thế nhưng vẫn thành thật trả lời: “Dạ 26 ạ.
Diệp Văn ngừng một chút, tiếp tục hỏi: “Sinh nhật của con là ngày bao nhiêu?”
“Mùng mười tháng chạp ạ.” Du Giai Ý trả lời.
Diệp Văn lại tiếp tục trầm ngâm giây lát, Du Giai Ý khó hiểu hỏi: “Thầy Diệp, sao đột nhiên thầy lại hỏi con vấn đề này?”
Diệp Văn cười nói: “Hỏi bâng quơ một câu ấy mà, cảm thấy tôi và con rất có duyên”
Du Giai Ý vui vẻ lắm: “Cảm ơn thầy ạ.
Thật ra cô cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Văn, không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác thân thiết kì lạ với ông.
Tuy rằng khi trước lúc chưa từng gặp Diệp Văn thì ông ấy cũng đã là thần tượng của cô, thế nhưng ngày hôm đó gặp Diệp Văn ngoài đời thực rồi, cảm giác yêu thích mà cô dành cho ông càng tăng thêm.
Du Giai Ý cảm thấy, người đàn ông hoàn mỹ trong tưởng tượng của cô cũng hệt như Diệp Văn vậy.
Tướng mạo đoan chính, dáng vẻ đường hoàng, khí chất nho nhã, tài hoa hơn người, quan trọng nhất chính là về mặt tình cảm ông ấy cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tình cảm vợ chồng mấy chục năm mà vẫn nồng nàn như thuở ban đầu.
Sau khi Diệp Văn hỏi cô mấy câu thì ngừng lại không nói thêm gì nữa, hai người cúp điện thoại.
Buổi sáng hôm sau Du Giai Ý đến quán cà phê Ánh Dương, quán cà phê này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà công ty Dịch Thần Hạo, nguyên cả một tầng đều là không gian của quán cà phê này.
Tất cả các phương hướng vị trí đều được lắp cửa sổ thủy tinh, khiến người ta có thể quan sát phong cảnh trong thành phố, chẳng trách Dịch Thần Hạo lại tạo dựng nơi đây
thành quán cà phê dành cho khách hàng ưu nhã và có phẩm vị cao.
Du Giai Ý vừa bước vào quán cà phê đã thấy Thẩm An Ngưng ngồi ở một vị trí gần cửa sổ cách đó không xa đang đắc ý vẫy tay với cô.
Du Giai Ý mặc kệ cô ta, cô và Thẩm An Ngưng hẹn nhau mười giờ gặp mặt, thế nhưng chín rưỡi Thẩm An Ngưng đã gọi điện thoại cho cô, nói rằng cô ta đã tới rồi, đã bắt đầu tính phí rồi, bảo cô giữ chặt túi tiền của mình.
“Tình yêu ơi!” Một tiếng reo đầy mừng rỡ vang lên, một cô gái xinh đẹp đáng yêu chạy từ quầy pha chế ra, ôm chặt Du Giai Ý rồi xoay một vòng.
Quan hệ giữa Du Giai Ý và thầy pha chế cà phê này tốt tới mức khiến Thẩm Giai Ngưng ngồi cách đó không xa ngượng nghịu thộn mặt ra.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất