Du Giai Ý không ngờ cô và Thư Hiểu vậy mà nói chuyện hợp nhau tới vậy, Thư Hiểu là vợ của Diệp Văn, đương nhiên cũng đọc đủ loại thơ ca, mà sở thích lớn nhất từ bé tới lớn của Du Giai Ý cũng là đọc sách, tuy không thể nói kiến thức uyên bác, nhưng về cơ bản các loại sách nổi tiếng trong và ngoài nước thì cô đều từng đọc. 

Hai người nói chuyện từ sách mình thích, sau đó kéo sang các chủ đề khác, vốn Diệp Văn ở trong nhà chuẩn bị bữa trưa, có lẽ thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, vì vậy cũng đi ra ngồi một lúc. 

Có điều Diệp Văn không có tham gia nói chuyện với bọn họ, mà luôn yên lặng ngồi ở một bên nghe. 

Trong ánh mắt Diệp Văn nhìn Du Giai Ý đều là sự thương yêu, Thư Hiểu cũng thế. 

Du Giai Ý có thể cảm nhận được, hai người bọn họ thật sự coi cô là con gái mà đối đãi. 

Tuy đối với cô mà nói, tới bây giờ cũng có hơi không thể thật sự tiếp nhận sự thật này, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc cô thích Diệp Văn và Thư Hiểu. 

Mùa thu ở Hải Bắc rất đẹp, ở trong sân vườn vừa thoải mái vừa yên tĩnh như này, ở trong môi trường vừa ấm áp vừa có tình yêu như này, Du Giai Ý cảm thấy hạnh phúc chưa từng có. 

Cô từ bé chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình, tuy mẹ cô cũng chính là mẹ nuôi của cô đối xử rất tốt với cô, nhưng không lại được trước sự không đáng tin của Du Đình Trọng và Du Bắc Hùng. 

Có chồng và con trai như này, cuộc sống của mẹ nuôi cô thật ra cũng không sống tốt, mỗi ngày đều là trận những cãi nhau vô tận. 

Nhưng hôm nay ở đây, ngồi chung với hai người vốn xa lạ, cô vậy mà cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. 

Sau bữa trưa Diệp Văn đỡ Thư Hiểu về phòng ngủ trưa, Du Giai Ý lại đi tới phòng sách của Diệp Văn đọc sách. 

Trên tầng, trong phòng ngủ của Diệp Văn và Thư Hiểu. 

Thư Hiểu ôm lấy Diệp Văn khóc không ngừng được, mắt của Diệp Văn cũng đỏ lên, ôm Thư Hiểu không lên tiếng. 

Một lúc sau, Thư Hiểu khóc nói với Diệp Văn: "Không sinh được mụn con nào cho ông là sự tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi, nhưng bây giờ con bé đã tới bên cạnh ông, tôi chết cũng không tiếc nuối nữa" 

Diệp Văn đau lòng nói: "Đừng nói lời ngốc nghếch như vậy, sức khỏe của bà rất tốt." 

Thư Hiểu cảm thán ở trong lòng ông ta, nói: "Quá giống, cũng không cần giám định DNA, tôi biết con bé là con của anh và cô gái đó sinh ra" 

Diệp Văn ôm chặt bà ta nói: "Tôi cũng không ngờ sẽ có duyên phận như này, tôi càng không ngờ bà ấy năm đó còn để lại một đứa con gái cho tôi" 

Nhớ lại cô gái mình từng yêu sâu sắc lúc trẻ, trong lòng Diệp Văn lúc này vẫn là một khoảng ký ức tốt đẹp. 

Ông ta năm đó đi học ở Giang Thành, tình cơ gặp gỡ cô gái đầu tiên khiến ông ta rung động trong cuộc đời, hai người cực kỳ yêu nhau, tự mình hứa hẹn chuyện cả đời tốt nghiệp xong thì kết hôn. 

Nhưng cảnh đẹp không được dài lâu, ba của ông ta sau này bị đối thủ chèn ép xảy ra chuyện ở trong quan trường, ông ta bị vọi về thủ đô gấp, tiếp theo nhà bọn họ chèn ép đủ kiểu, ông ta không thể liên lạc với cô gái đó, cũng không dám liên lạc. 

Bởi vì lúc đó ông ta không biết nhà bọn họ còn có thể bảo vệ được không, đâu dám đi liên lạc với cô gái mình yêu? Ngộ nhỡ liên lụy bà ấy, vậy chẳng phải là hại bà ấy thì sao? 

Mấy năm sau đợi khi ba ông ta sửa lại án sai ông ta lại quay lại Giang Thành tìm kiếm cô gái mình yêu kia thì đã không tìm được người nữa, biển người mênh mông, ông ta đã mất đi bà ấy từ đấy. 

Vậy nên sách mới của ông ta mới có tên "Anh muốn tìm được em", đây là điều tiếc nuối lớn nhất cả đời của ông ta. 

Chỉ là ông ta cũng không ngờ, sẽ vì quyển sách này quen biết được Du Giai Ý, lần đầu tiên khi nhìn thấy Du Giai Ý thì ông ta đã ngây người, bởi vì cô hoàn toàn gần như giống hệt với dáng vẻ của cô gái đó. 

Sau khi Du Giai Ý và Phó Quân Hạo rời đi, ông ta lập tức tìm người điều tra về thân thế của Du Giai Ý, sau khi biết được cô không phải con gái ruột của Du Đình Trọng, ông ta 

gần như có thể chắc chắn cô là con gái của ông ta. 

Chỉ là nghe nói mẹ ruột của cô sau khi sinh ra cô thì qua đời không lâu sau đó, ông ta đã đau buồn rất nhiều ngày. 

Cô gái mà ông ta tìm kiếm nửa đời người, vậy mà sớm đã ra đi, ông ta cảm thấy trong tim giống như bị khoét một lỗ. 

Vậy nên ông ta nói muốn nhận Du Giai Ý làm con gái nuôi, không chỉ vì ông ta thích tính cách của Du Giai Ý, còn vì cô còn có thể thật sự là con gái của ông ta. 

Bây giờ chỉ cần làm giám định DNA thì có thể biết rõ chân tướng. 

Có điều Diệp Văn không định nói chân tướng của sự việc cho Du Giai Ý, ông ta sợ Du Giai Ý nhất thời không chấp nhận được, vừa hay bọn họ dùng thân phận con gái nuôi tiếp xúc bồi dưỡng tình cảm trước đã. 

Đây có lẽ cũng là duyên phận định mệnh giữa bọn họ. 

Ông ta vì người phụ nữ ông ta yêu, vì mẹ ruột của con gái viết ra một quyển sách như này, từ đó bắc cây cầu nhận nhau giữa hai ba con bọn họ. 

Cảm xúc của Thư Hiểu mãi không thể bình tĩnh: "Tôi thật sự rất vui, rất vui." 

Diệp Văn ngay từ lúc bắt đầu đã thẳng thắn với Thư Hiểu, ông ta trong quá khứ từng có một người yêu. 

Nhưng Diệp Văn cũng hứa, nếu đã kết hôn với bà ta thì sẽ đối tốt với bà ta, mà sau khi kết hôn Diệp Văn cũng làm được, cho dù bà ta luôn vì nguyên nhân sức khỏe không thể sinh con, Diệp Văn cũng chưa từng từ bỏ bà ta. 

Phải biết ở trong gia tộc khổng lồ như nhà họ Diệp, bà ta không thể sinh con trên thực tế là không được chào đón, ba mẹ của Diệp Văn từ lâu đã trong ám chỉ ngoài ám chỉ kêu bọn họ ly hôn, để Diệp Văn lấy vợ khác. 

Nhưng đều bị Diệp Văn từ chối quyết liệt, thậm chí còn có vài năm còn vì chuyện này mà không qua lại với gia đình. 

Mấy năm nay sau khi mọi người đã lớn tuổi, ba mẹ của ông ta không cố chấp như vậy nữa, quan hệ của hai bên mới lại khôi phục hòa khí. 

Vậy nên nghĩ thôi cũng biết Du Giai Ý có khả năng là con gái ruột của Diệp Văn, tâm trạng của Thư Hiểu kích động và vui mừng cỡ nào. 

Diệp Văn cuối cùng đã không còn đơn độc không có con cái nữa, tuy cô con gái này không phải do bà ta sinh ra, nhưng bà ta vui thay cho Diệp Văn, đặc biệt là nghĩ tới sau này mình đi trước, Diệp Văn còn có một cô con gái chu đáo ở bên cạnh chăm sóc thì càng vui mừng. 

Thư Hiểu hứa với Diệp Văn: "Tôi nhất định sẽ đối tốt với con bé, coi nó như con ruột mà thương yêu, nó khiến cuộc đời của chúng ta vô cùng hoàn chỉnh" 

"Ừ" Diệp Văn biết, Thư Hiểu nhất định sẽ đối tốt với Du Giai Ý, bởi vì Thư Hiểu cũng tốt đẹp như vậy. 

Có lẽ duyên phận của ông ta và cô gái đó chỉ ngắn vậy thôi, nhưng vẫn may, con gái của bọn họ ông ta không có bỏ lỡ, phần đời còn lại, ông ta sẽ cố gắng dùng tất cả tâm huyết và tình yêu để chăm sóc bảo vệ cho Du Giai Ý. 

Du Giai Ý ở trong phòng sách của Diệp Văn vừa đọc sách một lúc thì nhận được một đoạn video do Tô Thiên Bội gửi cho cô. 

Nội dung video là Phó Quân Hạo ở sân bay Giang Thành tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, Du Giai Ý không ngờ Phó Quân Hạo vậy mà đã quay về Giang Thành rồi, cô còn đang đau đầu buổi tối trở về gặp khách sạn ngộ nhỡ đụng phải anh, không thể đối mặt với anh. 

Một đám phóng viên trong video vây lấy Phó Quân Hạo, có người phỏng vấn: "Phó tổng, xin hỏi cô gái trong video đó là ai?" 

eyJpdiI6ImhRTUpSOUxRQ0RlZW00T1pKS1RZaEE9PSIsInZhbHVlIjoicTZwZnNaNGU4UUliT3FJcXErbUllUThzSk5CNnVPVG5ocmc3UXpnZzE2VHI2czYyVUdTMWRac1VlbHAzZTd2RzRMdTh5Tnk2YjErMHNaNzNoYlhlWXZcL2RIenFqSXBNU1ZWMk9uS25xaTFlSTVRM25Fa3VlVldzenFuRHRlMXdLenl0empHMllUcm9nNmRNUnI4SWJZcGJYcFE2VEVXNzZ5cm56ZmFWWGFrenVYS0lnQlR5VWdNdjFqNFZXZ2duK3hhak5SbHNoTzRXZlI5Z3lnOFwvM1BlekxYOVlpUFI5ZlJSRjdmajltVm9UTHNvXC9qcmtENE5Rdm84Umd0YkJ1UzRZTmdKSjhzbnU1bDVLY2NYWlFNU1ExXC9mXC9rN3NIWUJtSWlSeG4zMThPTWJ6UVd3MGY2QktiUTcxdVpVVjBYcUpPN1JJaG9sNTVjVmQ2UlJ2VUwxekpcLzlDQWVPaEVHM0dTUFkzYlN3UitjPSIsIm1hYyI6IjYwODI2YTYyNmI5OTE4NDdlYWNiNzk3YWI2OGE4ZWJhZGVmYWZhMDAxNGQ0MjRmN2E5YzlhODFlY2VmY2EzZjIifQ==
eyJpdiI6IkptTENYTVRPSllzbmc2UUd3TnZpZEE9PSIsInZhbHVlIjoiSjRQTkVuRDZnVlRCT0ZaYW9zdGdOWjdIRHdvWGROc1daMDNqQWU5dFlTZktsOHp6eWk3NkFGWW9KYzRmcnpyZkRXYjRidGF0K1lSdGdJbjA0ODBMcnRtUkhzcU1HTGJRNm1BT1BkU29WSlJMZGwxUktmcWtQUXpzK3VvY1lCakZaMkQ1WVNYbE1jd0Q1dGthTmhOXC90UzZ1REdpS1VnV2tYSFRKSGF0bzZWZTd0STloSVwvY280RFwvZEdhTTh4dDRRcUsrZmNEbGR0XC84bVVneFN4RElMV0xibHo3SlZremtObzVXSDMxaXdXR2E0akFPbWdrcmRVdFwvNFpsV0hzc3FjV2gzb1RNcm1rNHN4Rm1MeVhcLzhhK3VNdnBIRzVtK0NvUk82UzMrTnFFWXFFaTZKRFJIRlU3Sm1RNXpVXC9zb1BlWE9rVHBBSTFBdVp4XC9RWDRyVWtISzFWRFFJVDczWmVvbzB5WENpYXkwWGtTRm05QWUxK2U2NFk5MHZXQnRRdExMS1pXVWZGRHdoc0tCOTMxd2ZsN2dkRkxCa0pGOWxFdUk5ZWNVRG50TjludTFTWGhOYlU2QUVyRWY4WUp6QSs5UlFhZWpCTUpCVFlzS1lqdENVSnFieGhXdCs5WUJUclRlQTNPM1BQSDBhbnJCWFlGT1JGNHBJMW5yeGpmNk5aZHZuWitGckQwUkNxZk43MkpUbnYzWWtZaElKSmh5T1JlT2NiVXFwU0NENHV3eXdRYVwvY1wvR2g1akw0d3pmQTBXKyIsIm1hYyI6IjBiZmIxYWYyZGFlMjliMWI4OGYzNmZjNTEzNGQ4NzQyZjRjYmI5YTIwZWJiYmE5YWRkZmUyYTc5MWNiNzk0NjEifQ==

Người phóng viên đó bị kháy thì có hơi á khẩu, nhưng đồng thời vừa cảm thấy bị kháy vừa bị thồn một nồi cơm chó, dù sao có thể nghe thấy Phó Quân Hạo khiêm tốn nội liễm chân tình tỏ tình, không phải là chuyện dễ dàng.

Ads
';
Advertisement
x