Nghĩ đến vết thương ở tay của Phó Quân Hạo, nên trên đường đến bệnh viện Du Giai Ý đã lái xe của Phó Quân Hạo.
Bởi vì sốt ruột nên cô phóng xe rất nhanh, hoàn toàn khác với phong cách lái xe điềm tĩnh hàng ngày của cô. Trời đã về khuya, trên đường không có mấy xe, nên dọc đường đi không có gì cản trở.
Khác với dáng vẻ lo lắng của Du Giai Ý, Phó Quân Hạo khoan thai ngồi ở ghế lái phụ, thừa lúc xe dừng đèn đỏ, hỏi Du Giai Ý một câu đầy dụng ý: "Lo lắng cho anh đến vậy hả?"
Du Giai Ý cảm thấy anh đúng là bệnh thần kinh, đây là vấn đề liên quan đến mạng người, sao cô không lo lắng cho được?
"Anh đừng để não ngập úng trong chuyện yêu đương mãi thế, chuyện này liên quan đến tính mạng, cho dù người bị Viên Viên cào là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhanh chóng đưa người ta đến bệnh viện." Du Giai Ý tức giận ném cho anh một câu, nhấn ga phóng xe về phía bệnh viện.
Phó Quân Hạo bị câu "não ngập úng trong chuyện yêu đương" của cô làm cho nghẹn họng, không nói nên lời, sao cô có thể dùng câu này để nói về anh chứ?
Anh có chỗ nào giống vậy sao?
Nhưng sau khi tức giận xong Phó Quân Hạo dần lấy lại bình tĩnh, bởi vì bây giờ đối với Du Giai Ý, dường như não anh cũng đang ngập úng trong chuyện yêu đương thật.
Cô làm gì anh cũng cảm thấy tốt, cô đưa ra yêu cầu gì anh cũng đồng ý, chỉ đáng tiếc là cô chưa từng đề cập điều gì với anh.
Sau khi đi thẳng đến bệnh viện, hai người chọn điều trị gấp, kiểm tra xong, bác sĩ nói không chỉ phải tiêm phòng dại mà còn cần tiêm cả protein miễn dịch nữa.
Du Giai Ý cầm đơn thuốc của bác sĩ vội vàng đi thanh toán, nhưng bị Phó Quân Hạo ngăn lại: "Anh tự thanh toán được rồi"
Du Giai Ý không đồng ý: "Mèo là của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với anh"
Phó Quân Hạo nghe cô nói phải chịu trách nhiệm, nhất thời tức giận đến bật cười: "Du Giai Ý, nếu em muốn chịu trách nhiệm với anh, thì lẽ ra em nên chịu trách nhiệm về việc
đã xảy ra ở khách sạn hôm đó"
Mới đầu Du Giai Ý còn chưa kịp phải ứng xem câu nói của anh có ý gì, Phó Quân Hạo cắn răng thấp giọng nói: "Em treo anh lên như vậy, nếu sau này năng lực ở phương diện nào đó của anh có vấn đề, thì sau này em phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của anh đấy.
Mặt Du Giai Ý đỏ bừng, cô vẫn luôn muốn quên đi những gì xảy ra vào buổi sáng hôm đó, ban nãy khi anh đến nhà nói muốn gặp mèo con, cô đã tránh không nói đến vấn đề này, không ngờ lúc này anh lại đột nhiên nhắc tới.
Anh cũng không nhìn xem bây giờ là tình huống gì, còn có tâm trạng giở trò lưu manh!
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Du Giai Ý cầm đơn thuốc xoay người đi thanh toán, một câu cũng không muốn nói với Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo cũng không tiếp tục giành việc thanh toán với cô nữa, sau khi Du Giai Ý thanh toán xong thì anh theo cô vào phòng tiêm.
Mới đầu Phó Quân Hạo cho rằng chỉ là mấy mũi tiêm mấy quèn, nhưng sau khi tiêm xong cái gọi là protein miễn dịch thì cả người anh bắt đầu thấy không ổn.
Mẹ nó, đau quá.
Một người đàn ông cao lớn như anh thiếu chút nữa bị tiêm tới mức bật khóc, anh cắn chặt răng nhịn đau, bên ngoài cố hết sức bảy ra dáng vẻ bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng bên trong hận muốn chết.
Không phải hận người khác, mà là hận chính mình.
Lẽ ra anh không nên mua con mèo kia!
Người ta nuôi mèo đều vui vẻ hạnh phúc, anh mua mèo về lại thành ra suýt mất mạng.
Đúng là chủ nào mèo nấy, con mèo kia giống hệt chủ nhân của nó, đều muốn mạng của anh. Du Giai Ý nhìn mu bàn tay sưng đỏ của anh, nhất thời cảm thấy áy náy: "Đau lắm hả?"
Du Giai Ý chưa từng tiêm loại thuốc này nên không biết là nó rất đau, cũng không biết sẽ sưng thành thế này.
Phó Quân Hạo cười hai tiếng nói: "Không đau, chỉ là nửa cái mạng anh mất rồi."
Du Giai Ý. ". "
Anh trực tiếp nói đau thì chết hả?
"Xin lỗi, tôi cũng không ngờ Viên Viên lại làm vậy"
Phó Quân Hạo không nhìn nổi dáng vẻ áy náy này của cô, mấp máy môi nói: "Mèo là do anh mua, cũng là do anh tự mình chạm vào nó, em không cần phải xin lỗi anh"
So với Phó Quân Hạo lúc trước luôn lạnh lùng nói lời châm chọc, coi thường cô thì Phó Quân Hạo bây giờ đúng là dịu dàng không chịu nổi, không những thế còn biết an ủi để cô không cảm thấy tội lỗi.
Du Giai Ý không khỏi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, đúng lúc này Phó Quân Hạo cũng nhìn về phía cô.
Cái nhìn này cũng chẳng có gì nhưng sau khi bốn mắt chạm nhau, Du Giai Ý lập tức nghĩ đến buổi sáng diễm tình, hỗn loạn đó, biểu cảm nhất thời lúng túng.
Những hình ảnh đó đọng lại trong tâm trí cô không cách nào xóa mờ, Du Giai Ý biết mình không nên gặp anh nữa.
Chẳng phải Tô Thiên Bội nói Phó Quân Hạo trong một thời gian dài sẽ không tìm tới cô sao, sao cô vừa về Giang Thành anh đã chạy tới tận nhà đòi gặp mèo vậy?
Cô lúng túng, vội vàng đứng dậy nói: "Anh đi được chưa? Tôi đưa anh về nhà."
Phó Quân Hạo sâu kín nhìn cô một cái, đứng dậy bước đi.
Đối với Phó Quân Hạo mà nói, sáng sớm ngày hôm đó thấy cô chạy trốn, đúng là anh vừa buồn bực vừa lúng túng, bằng không anh đã không tức giận quay về Giang Thành như vậy.
Nhưng phải xa cô mấy ngày liền, cả người anh bắt đầu khó chịu không yên.
Ngoài việc nghĩ về cô, nào còn nhớ đến sự buồn bực, lúng túng kia nữa?
Anh cũng là người đề nghị họp, chỉ vì muốn gọi cô đang ở Hải Bắc về.
Du Giai Ý đưa Phó Quân Hạo về nhà, dứng ở cửa nói: "Nếu anh không có việc gì nữa, thì tôi về trước nhé.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi cô và Phó Quân Hạo từng chung sống sau khi ly hôn, nhưng cô lại không muốn bước vào chút nào.
Phó Quân Hạo liếc mắt một cái là hiểu tâm tư của cô, giơ bàn tay phải sưng đỏ của mình ra: "Em thấy anh có giống như không có việc gì nữa không?"
Du Giai Ý không còn cách nào đành phải cam chịu bước vào.
Phó Quân Hạo bước lên lầu, trở về phòng ngủ thay quần áo.
Anh vốn định giày vò Dụ Giai Ý, bảo cô giúp anh thay đổ. Nhưng sau đó nghĩ lại, anh cảm thấy nếu nhờ cô thay đồ thật thì cuối cùng người chịu tội vẫn là anh.
Cả người bị lửa thiêu đốt hừng hực mà cái gì cũng không thể làm, năng lực đàn ông của anh có khả năng sẽ thật sự xảy ra vấn đề mất.
Lúc xuống lầu, anh thấy Du Giai Ý bước ra từ bếp, trong tay bưng một ly nước đưa cho anh, sau đó lại hỏi: "Anh đói không? Tôi làm chút gì cho anh ăn nhé?"
"Không cần." Mặc dù Phó Quân Hạo rất muốn ăn đồ cô nấu nhưng anh ăn tối rồi, cộng thêm việc vừa bị giày vò một trận ở bệnh viện, bây giờ vẫn còn đau nên ăn không vào. Diệp Giai Ý suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu anh đã không còn việc gì cần đến tôi nữa, vậy tôi có thể về được chưa?"
Cô còn tưởng phải giúp anh thay đồ, kết quả anh đã tự thay xong.
Nghĩ là anh muốn ăn gì đó, anh lại nói không cần, bây giờ nước cũng đã rót, tắm thì bác sĩ dặn tạm thời không thể tắm, Du Giai Ý thật sự không biết mình còn có thể làm gì giúp anh nữa.
Phó Quân Hạo bất mãn nói: "Ai nói anh không có việc gì cần đến em?"
Du Giai Ý nghĩ không ra, Phó Quân Hạo nói tiếp: "Em ra kia ngồi, ngồi cùng anh"
Du Giai Ý. ". "
Anh đúng là ấu trĩ.
Cho dù không phải là vợ chồng đã ly hôn, thì lẽ nào anh không cảm thấy hơn nửa đêm hai người ngồi mặt đối mặt ở ghế sô pha nhìn nhau rất lúng túng sao?
Ngay khi Du Giai Ý đứng dậy định rời đi, chợt nghe Phó Quân Hạo hỏi cô: "Người nhà Diệp Văn đối xử với em tốt không?"
Vừa nhắc đến Diệp Văn và người nhà họ Diệp, mặt Du Giai Ý tràn ngập hạnh phúc: "Họ đối xử với tôi rất tốt, tình cảm ấm áp của gia đình mà trước kia tôi chưa bao giờ cảm nhận được, tất cả đều nhận được ở nhà họ Diệp"
Bời vì cô từng cùng anh lập gia đình nhưng chưa bao giờ cho cô chút hơi ấm của gia đình.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất