"Du Giai Ý.." Phó Quân Hạo nỉ non gọi tên cô: "Em thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?" 

"Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi" Du Giai Ý không trả lời câu hỏi của anh, nói xong câu này thì đứng dậy định rời đi. 

Phó Quân Hạo chán nản dựa người vào ghế sô pha. 

Lại thất bại rồi. 

Nhưng ngay sau đó, anh đứng thẳng người dậy, ngăn cô lại: "Đã muộn thế này rồi, em về một mình không an toàn" 

"Để anh gọi tài xế đưa em về." 

Trong lúc chờ tài xế đến, Phó Quân Hạo lại hỏi Du Giai Ý: "Em tin tưởng Diệp Văn vậy à? Không sợ ông ta có ý đồ gì với em hả?" 

Từ lúc Diệp Văn nhận Du Giai Ý làm con gái nuôi, lúc nào Phó Quân Hạo cũng thấy khó chịu. 

Bởi vì anh không hiểu sao Diệp Văn lại phải làm vậy, chỉ mới gặp Du Giai Ý một lần đã muốn nhận làm con nuôi? 

Đối với loại người tâm tư kín đáo như Diệp Văn, chuyện này đúng là rất khó giải thích. 

Cũng không phải là không thể giải thích bởi vì trong lòng anh tự có lời giải thích thỏa đáng, đó chính là Diệp Văn có ý đồ với Du Giai Ý, lời giải thích này càng khiến Phó Quân Hạo thấp thỏm không yên. 

Nghe Phó Quân Hạo nói Diệp Văn có ý đồ với mình, Du Giai Ý hỏi ngược lại: "Tôi có gì tốt mà người ta có ý đồ?" 

Phó Quân Hạo nói không chút do dự: "Em vừa trẻ vừa đẹp" 

Du Giai Ý nổi giận: "Phó Quân Hạo, sao anh lại có cái suy nghĩ bẩn thỉu đó?" 

Phó Quân Hạo hừ một tiếng, nói: "Không phải tôi suy nghĩ bẩn thỉu, mà là mấy ông già bằng tuổi Diệp Văn đều thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ đẹp giống như em" 

Trong lòng Phó Quân Hạo thật sự nghĩ Diệp Văn là một người như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của sự suy đoán hấp tấp này. 

Du Giai Ý tiếp lời anh bằng một nụ cười khinh bỉ: "Vậy là sau này khi về già anh cũng thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ đẹp hả?" 

Phó Quân Hạo: ".." 

Anh không có cách nào để trả lời câu hỏi này, không biết từ khi nào cô lại mồm miệng lanh lợi đến mức khiến anh cứng họng như vậy. 

Anh vội vàng giải thích cho bản thân: "Giữa người với người không phải ai cũng giống ai, sau này anh già rồi chắc chắn... 

Anh muốn nói sau này già rồi thì trong lòng chắc chắn vẫn chỉ có mình cô, nhưng không đợi anh nói hết câu, cô đã ngắt lời anh: "Anh đúng là không giống bọn họ, bởi vì anh đâu có trái tim" 

Phó Quân Hạo tức muốn chết. 

Đúng là trước kia anh không có tim, nhưng hiện tại đã có rồi, chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao? 

Chưa kịp nói gì, tài xế của Phó Quân Hạo đã đến, Du Giai Ý bảo Phó Quân Hạo nghỉ ngơi cho tốt rồi quay người rời đi. 

Giằng co đến hơn nửa đêm, Du Giai Ý cũng đã mệt, về nhà tắm rửa xong thì đi ngủ luôn. 

Sáng sớm hôm sau, cô đến Phó thị để họp, Tô Thiên Bội cũng tham dự cuộc họp lần này, ngoài ra còn có Dung Đàm Tuấn và nữ diễn viên anh ta giới thiệu đóng vai nữ hai Bạch Nguyệt Quang. 

Nữ diễn viên kia tên là Tống Lam, thoạt nhìn trông khá tinh quái, Du Giai Ý xem video thử vai của Tống Lam do cô ta gửi đến, trong đoạn video cô ta hóa thân thành Bạch Nguyệt Quang có vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu nhưng nội tâm lại vô cùng nham hiểm, sau khi xem xong cô lập tức chọn cô ta cho vai diễn này. 

Sự tương phản lớn như vậy chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh kỹ năng diễn xuất của một diễn viên, cho nên đối với việc Tống Lam đóng Bạch Nguyệt Quang, Du Giai Ý 

không có ý kiến gì. 

Lúc trước, Thẩm An Ngưng từng có ý định đóng vai này, nhưng sau buổi thử vai Chung Bảo Nam đã cho Thẩm An Ngưng PASS. 

Nếu không có sự so sánh với Tống Lam thì có lẽ Thẩm An Ngưng vẫn là một sự lựa chọn không tồi, nhưng không so sánh sẽ không có đau thương, đúng là so với Thẩm An Ngưng thì Tống Lam xuất sắc hơn nhiều. 

Phó Quân Hạo cũng tham dự cuộc họp lần này, một nhân viên tham dự cuộc họp sau khi nhìn thấy vết thương trên tay Phó Quân Hạo thì quan tâm hỏi, Phó Quân Hạo liếc mắt nhìn về phía Du Giai Ý không biết đang thì thầm gì với Tô Thiên Bội, rồi lãnh đạm đáp: "Bị mèo cào" 

Người kia cười nói đùa: "Không phải là phụ nữ đó chứ?" 

Trước giờ đàn ông thường gọi những cô gái không dễ thuần phục là mèo hoang nhỏ, nên cũng khó trách người ta hiểu sai ý của Phó Quân Hạo. 

Phó Quân Hạo lại liếc nhìn Du Giai Ý đầy ý tứ: "Không phải" 

Là phụ nữ đã tốt, nhưng đáng tiếc cô không những không cào anh, mà còn chẳng thèm để ý đến anh. 

Tô Thiên Bội nghe được câu nói của Phó Quân Hạo bèn sáp lại gần Du Giai Ý hỏi nhỏ: "Đừng nói là anh ta bị mèo nhà cậu cào đấy nhé?" 

Du Giai Ý rất chi là mệt mỏi nói: "Đúng vậy, tối qua nửa đêm mà còn phải đến bệnh viện, Viên Viên chưa tiêm thuốc phòng dại. 

Tô Thiên Bội lập tức không khách khí che miệng cười nghiêng ngả: "Cậu xem cậu xem, anh ta ăn ở thế nào mà đến con mèo cũng không ưa nổi." 

Tô Thiên Bội liên mồm khinh bỉ Phó Quân Hạo cứ mãi nhập nhằng không rõ ràng, hơn nữa còn cười rất to, Du Giai Ý vội vàng ra hiệu cho cô ấy tém tém lại. 

"Mấy ngày trước, tớ giúp cậu chăm sóc Viên Viên, Viên Viên có cào tớ lần nào đâu, chuyện này chứng tỏ nhân phẩm của anh ta quá kém" Tô Thiên Bội lại tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác. 

Du Giai Ý nói: "Ai biết anh ta lên cơn gì, đêm hôm còn đến thăm Viên Viên" 

Tô Thiên Bội líu lo nói: "Anh ta không phải lên cơn mà là mắc bệnh tương tư, lấy cớ sang thăm mèo chứ thực ra là muốn gặp nàng" 

Du Giai Ý nghe Tô Thiên Bội nói vậy thì nổi hết da gà da vịt, bệnh tương tư gì chứ, loại chuyện thế này không thể nào xuất hiện trên người Phó Quân Hạo được. 

Vì là thì thầm bàn tán về sếp lớn đang ngồi phía trên nên cả hai đều đè thấp giọng, gần như dí sát vào nhau mà nói. 

Phó Quân Hạo ngồi phía trên thấy mặt Tô Thiên Bội dí sát vào Du Giai Ý thì lập tức thấy khó chịu. 

Cho dù đều là phụ nữ, cho dù quan hệ của họ có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không nên dán sát vào nhau như vậy chứ? 

Phó Quân Hạo quay đầu nhìn Chu Bảo Khiết ngồi bên cạnh, Chu Bảo Khiết lập tức hiểu ý: "Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta bắt đầu họp thôi" 

Nghe Chu Bảo Khiết nói vậy, Tô Thiên Bội và Du Giai Ý mới tách nhau ra, sắc mặt Phó Quân Hạo theo đó dần dần tốt lên. 

Cuộc họp kéo dài khoảng một giờ, sau khi tan họp Tô Thiên Bội kéo tay Du Giai Ý ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Lát nữa cậu đi chung xe với tớ đi, bọn mình đi xem căn nhà ở Thiển Lam Loan xem sao?" 

Thiền Lam Loan là tên một khu biệt thự chỗ Tô Thiên Bội đang ở, Du Giai Ý nói với Tô Thiên Bội là Diệp Văn và Thư Ninh đã tặng cô một căn nhà nhưng thật ra Du Giai Ý không muốn dọn vào ở đó lắm, cứ cảm thấy chuyện này không thích hợp. 

Nhưng Tô Thiên Bội cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, hôm nay đúng lúc cô ấy đang rảnh nên kéo Du Giai Ý đi xem phòng. 

Phó Quân Hạo đi phía sau, nghe Tô Thiên Bội nói vậy thì lập tức dừng bước, quay lại nhìn về phía Du Giai Ý, cau mày hỏi: "Em có nhà ở Thiển Lam Loan à?" 

Du Giai Ý chưa kịp nói gì, Tô Thiên Bội đã thay cô trả lời: "Phó tổng, anh chưa biết gì à, vợ chồng thầy Diệp đã tặng cho Du Giai Ý một ngôi nhà ở Thiển Lam Loan" 

Phó Quân Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, không tin nổi, hỏi: "Diệp Văn tặng nhà cho em mà em cũng dám nhận?" 

Ngay từ đầu Phó Quân Hạo đã rất có thành kiến với việc Diệp Văn nhận Du Giai Ý làm con gái nuôi rồi, bây giờ còn nghe Diệp Văn tặng nhà cho Du Giai Ý, hơn nữa còn là nhà ở khu biệt thự đắt đỏ như Thiền Lam Loan, anh càng chắc chắn Diệp Văn có ý đồ xấu với Du Giai Ý. 

eyJpdiI6IkwxYzRvdW4zUnkxQWFsMFYzeThPUUE9PSIsInZhbHVlIjoiekE0XC9qNWdtTEttSmVObEE4RVNiUmR3M1RScWJcLzVLYmdTSTlTZTByVXFmZTN0R3MwbVwvRHZ4NklmeVlSXC9pek4rZnBwSzh0U1FIK3NNQThWdVoyQ0djbjYyd3Nack1RVDUwTUJTU1B2M2lWT2xFV3VsR2U3NnJMdjRWc3J0VmJlZ0JWZiszNzRwOTI4T1lyc2RYZExtQlJXMnc2eTNrMXhSdEpJYjVzVWhcL3YrWm4xTVlicEo2MzJxS1lXcUVpbEZPQlwvMENRdzFRaW8yNitSQ0JYRGVEYzF3NU55Uno2TDU1ang4ckJkZzBwZkZGWUhLS1pVYlIyVzNcLzZUWFVsaWR2UFc4Nmp4Vm0zM0RSZ0MzWnpVVERVNmZra3pGVk9QY0ZqRm9DNExhRnFxR1pHeE02NDRhUGE0SXRrU2hkbWFXY3lDUFwvaGNad0xpMnlCVG51RkpVRSt5bTlQXC9wOTdCTUVlWEc1V2ZHXC8wRWtFSlFzWERTZjI1bmFmTG5vbnhvNzMxTXRpSWpKTzFjVzlkR25QeDdvenBveEhzWVpjQzl5QnpMOHl2VGd4bDB3NkRQMFhlU0JrV2dYTUhJUjVYYlQ1Z3BTd0NCbU5sUmRYRlRtRkhrYjVkelhvSEZCR0JCSHZGaktXVTRvXC9Kbz0iLCJtYWMiOiIwNzc1YTZmYTg4ODE1ZTRhNTM5YzExYjU3OTFlYWQ0MzliMmQwZWI5MDg1MDkyNDVhMzMwMDZhZWZmZjRkODQ3In0=
eyJpdiI6IkUrdU9SNFwvTmVCa3FDbVlUTUtWV0NBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdYUEc1c3hVcjUrWGRaOW1GYzNEK0x0RGcxVzVaRG5aVmpnS0lFMXJnQ0ExOStGWDlQNHh1Z1JLcDR4eGJOMmJSTE9MQWcwMnVScEt5QnpkWnZNeTE5ZUlQXC90aUFVeFZNYVpNbURPSVRHcFwvNUxIdTJvem1DU3dzWUhvNVBNN0JQTHpvc0RXZm5NZ0xuc3V5R0V2K1VEXC8zallIcERFaVZtOVFkdUhVNnNWaXRLSTlSdmNXaVlZTVdUTzh0dURrWlk5XC9vaDIrWTVQYkZnT29BYkdUM3k0bCs4aUlwTjh0bXdPQkJvNUEzN1hBTFFZNnlQZWQ5aGxZN3FJc1JDbW1CSFpnUCtSaXNGV0ZwbGlLcXc3VHFaUGM2ZTFaYm5uQjB0NUNJMUNjSWRDdHNpMUh6dmFoclp2cTgwdGxUM3liMWFaOVZ3RTl2UWNkdXlVRXFtK0lcL3V2bjYyRVwvanNIaG14TVd2UldRMm1QVjd6azh4QVhYdW90NHRqN2xKUUI0VXp3aXhiU29jSVRVY3VkQXcrSmZcLzV3PT0iLCJtYWMiOiI5OGY1MWM1NTg0MWU5OWFkMTk5MzRiOTNiMDY4ZGJmMjEwYTU3NDBhYWQ2OGFkMzJkYjc4YjIzYmU4ZWQwYTRmIn0=

Nếu Diệp Văn có ý đồ không tốt với cô như lời Phó Quân Hạo nói thì sao có thể bình thản đưa cô về ra mắt người nhà được?

Ads
';
Advertisement
x