Phản ứng này của Du Giai Ý đương nhiên Phó Quân Hạo đã sớm đoán được, anh tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn với chuyện này. 

Cô không phải vẫn muốn phân rõ giới hạn cách anh rất xa sao, bây giờ thì hay rồi, căn hộ Diệp Văn tặng cô thế mà cũng ở cách vách anh. 

Phó Quân Hạo nén cười nói tiếp: "Sau này xin quan tâm nhiều hơn" 

Bất động sản ở Thiển Lam Loan này là do Phó Thị khai thác, anh tự nhiên cũng để lại cho mình một căn bất động sản. 

Chỉ là sau khi anh và Du Giai Ý kết hôn vẫn luôn ở trong nhà cưới của hai người, ngày hôm qua nghe Du Giai Ý nói cô ở tòa 28, chính anh cũng kinh ngạc, về sau lại hỏi bên quản lý, Du Giai Ý chiều hôm qua đã dọn đến, vì vậy anh cũng trong đêm cho công ty chuyển nhà dọn đồ anh đến. 

Du Giai Ý vất vả lấy lại tinh thần, cô không tin hỏi Phó Quân Hạo: "Sao anh lại trùng hợp ở cách vách như vậy?" 

"Em yên tâm, tuyệt đối không phải là vừa mua ngày hôm qua, như vậy căn bản không kịp không phải sao?" Phó Quân Hạo đúng sự thật nói: "Anh vốn có bất động sản ở đây, chính là căn cách vách kia" 

Trong biểu cảm ảo não đến hận không thể ngất luôn đi của Du Giai Ý, Phó Quân Hạo lại chậm rãi nói: "Nhất định là duyên phận đặc biệt, để chúng ta trở thành hàng xóm" Lời này của anh rõ ràng là đang chọc tức cô, Du Giai Ý dứt khoát đóng cửa lại chặn anh ở bên ngoài. 

Duyên phận đặc biệt gì, căn bản chính là nghiệt duyên! 

Vốn Du Giai Ý vô cùng thích căn hộ này, nhưng sau khi biết được Phó Quân Hạo là hàng xóm mới, tất cả niềm vui chuyển nhà mới của cô đều không sót lại chút gì, sớm biết là thế này, cô còn không bằng không chuyển. 

Chỗ ở trước kia của cô là nhà trọ cũ kỹ bình thường, mà Phó Quân Hạo lại ở khu biệt thự xa hoa bên bờ biển, hai người cách rất xa, Phó Quân Hạo đến tìm cô một chuyển phải lái xe nửa tiếng. 

Bây giờ thì hay rồi, vừa ra cửa là có thể gặp mặt, anh muốn tìm cô, cũng chỉ là đi mấy bước. 

Du Giai Ý vừa về đến nhà, trên điện thoại còn nhận được tin nhắn Phó Quân Hạo gửi đến: Đêm nay cùng nhau ăn cơm, chúc mừng chúng ta dọn vào nhà mới. 

Anh đây căn bản là thêm dầu vào lửa chê cười cô, Du Giai Ý cắn răng trả lời anh một câu: Xin lỗi, không rảnh. 

Cô là muốn buổi tối gọi Tô Thiên Bội còn có mấy người Chu Bảo Khiết đến đây ăn cơm, chúc mừng cô dọn vào nhà mới, nhưng mà bây giờ cô một chút tâm trạng chúc mừng cũng không có, cô muốn dọn đi! 

Hữu khí vô lực ném mình lên giường, Du Giai Ý ôm điện thoại kể lể chuyện cô và Phó Quân Hạo thành hàng xóm. 

Tô Thiên Bội trong điện thoại cười phá lên: "Trời ạ, hai người các cậu là cái duyên phận đặc biệt gì đây!" 

Tô Thiên Bội sau đó lại nghiêm mặt nói với cô: "Du Giai Ý, tớ cảm thấy không bằng cậu theo Phó Quân Hạo đi, làm hòa với anh ta đi, cậu xem thầy Diệp và bà Diệp chọn chọn lựa lựa cả ngày, đưa cậu đến cách vách Phó Quân Hạo, tớ cũng không còn gì để nói, đây chính là mệnh!" 

Du Giai Ý đau đầu không dứt: "Cái gì mệnh không mệnh, cậu lúc nào thì mê tín vậy? Không phải chỉ là thành hàng xóm thôi sao, anh ấy cũng không thể làm gì tớ" 

Bị Tô Thiên Bội nói cái gì mà làm hòa với Phó Quân Hạo, Du Giai Ý đột nhiên bình tĩnh lại. 

Chỉ là thành hàng xóm mà thôi, cô có gì mà phải buồn bực. 

Du Giai Ý vừa dứt lời, chợt bên nghe bên sân thoại có tiếng động, hình như có người gọi cô. 

Cô ra ngoài xem, thế mà là Phó Quân Hạo đứng ở sân thượng cách vách gọi cô. 

Du Giai Ý nhìn khoảng cách giữa hai người, thiếu chút nữa ngất đi. 

Bởi vì là biệt thì xếp chồng, cho nên sân thượng phòng ngủ hai người rất gần, ở giữa chỉ là một khoảng tầm hai ba mét. 

Du Giai Ý còn ảo tưởng buổi tối có thể ngồi ở sân thượng ngắm trăng thưởng thức ánh trắng, bây giờ toàn bộ hy vọng xa vời của cô đều ngâm nước nóng. Thử nghĩ một chút, 

cô ngồi ở sân thượng vừa quay đầu đã nhìn thấy Phó Quân Hạo ở cách vách, còn có tâm tình ngắm trăng sao? 

Du Giai Ý chán ngấy hỏi anh: "Anh làm gì?" 

Phó Quân Hạo hai tay chống lên lan can sân thượng, như không có việc gì nói: "Không có gì, chỉ là xem em có nghe thấy anh gọi em hay không" 

Sau khi nói xong anh làm như thật nói: "Sau này chúng ta trao đổi có thể không cần dùng điện thoại và zalo, có việc thì đến sân thượng này trao đổi là được rồi" 

Phó Quân Hạo lúc này trong lòng lại là, cuối cùng có thể không cần sợ cô chặn lần nữa. 

"Anh tâm thần à" Du Giai Ý ném cho anh một câu như vậy rồi cầm điện thoại xoay người về phòng. 

Cuộc gọi của cô và Tô Thiên Bội còn chưa ngắt, Tô Thiên Bội nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, nhịn không được hì hì một tiếng bật cười: "Lúc này, tớ thật sự vô cùng muốn chạy đến trước mặt Phó Quân Hạo, lớn tiếng nói một câu với anh ta: Đàn ông chó má, anh cũng có ngày hôm nay?" 

Du Giai Ý. "." 

"Cậu ngàn vạn đừng" Du Giai Ý khuyên Tô Thiên Bội lý trí: "Anh ta đến cùng vẫn là con cá sấu lớn tư bản trong giới điện ảnh truyền hình, đừng đắc tội" 

"Được rồi." Tô Thiên Bội giận dữ nó: "Vì tiền đồ của mình, tớ vẫn là tỉnh táo một chút vậy" 

Sau khi trò chuyện với Tô Thiên Bội xong, Du Giai Ý chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng, cô vội vàng gọi điện thoại Phó Quân Hạo. 

kết quả Phó Quân Hạo dập máy, sau đó nhắn tin cho cô: "Chúng ta ở gần như vậy, có việc em trực tiếp đến nhà anh nói là được, không cần thiết phải gọi điện thoại" Du Giai Ý. ".." 

Anh là cố ý sao? 

Cô một chút cũng không muốn đến nhà anh có được không? 

Nhưng mà chuyện Du Giai Ý muốn nói với anh tương đối gấp, vì vậy đành phải khoác áo vào đổi giày đi đến cửa cách vách. 

Sau khi mở cửa, Phó Quân Hạo bên hông buộc khăn tắm đi ra, Du Giai Ý vừa giận vừa hờn, bội vàng nhắm mắt lại. 

Anh thật đúng là không biết xấu hổ. 

Phó Quân Hạo rất vô tội giải thích cho mình: "Anh vừa mới cởi quần áo ra muốn tắm rửa" 

Du Giai Ý tin lời của anh mới là lạ! 

Cô mở to mắt nhìn về nơi khác vội vàng nói: "Về chuyện chúng ta là hàng xóm, tôi hy vọng anh tạm thời có thể giữ bí mật cho tôi ở chỗ thầy Diệp" 

Du Giai Ý cũng không biết làm sao, bản năng lại cảm thấy Phó Quân Hạo sẽ cố ý lộ ra chuyện này trước mặt Diệp Văn, chọc tức Diệp Văn. 

Cô đương nhiên không muốn Diệp Văn tức giận, Diệp Văn có một đống ý kiến với Phó Quân Hạo, nếu biết căn hộ mà ông ấy ngàn chọn vạn chọn lại là hàng xóm của Phó Quân Hạo, trong lòng Diệp Văn khẳng định rất hối hận. 

Du Giai Ý không muốn Diệp Văn có tâm trạng tiêu cực như vậy cho nên vội vàng đến nhờ Phó Quân Hạo giữ bí mật. 

Sau khi Du Giai Ý nói xong Phó Quân Hạo trầm mặc một lúc, sau đó bất mãn mở miệng: "Du Giai Ý, đây là thái độ nhờ người khác của em?" 

"Làm sao?" Du Giai Ý giương mắt nhìn anh, nhưng mà chỉ liếc qua một cái rồi lại dời đi. 

Giữa bọn họ có một chút khác biệt chiều cao, Du Giai Ý vừa nhấc mắt đã thấy cơ ngực rắn chắc của người đàn ông trước mặt, cô có thể không dời tầm mắt sao? Phó Quân Hạo nói: "Ánh mắt trốn tránh hoảng hốt, căn bản không nhìn anh, anh nào có thể cảm nhận được thành ý của em?" 

Du Giai Ý tức điên rồi. 

Nếu như anh quần áo chỉnh tề, cô có thể không nhìn anh sao? 

Anh đây rõ ràng là ép cô nhìn... dáng người của mình! 

Dưới cơn giận cô cũng bất chấp rồi, lui về sau một bước cánh tay vòng lại, ánh mắt không chút kiêng nể liếc ngang qua người Phó Quân Hạo, thuận tiện chậc chậc bình luận: 

eyJpdiI6ImhnMXF5ODJsMW84bFhtaUIzTlo5SVE9PSIsInZhbHVlIjoiTWhFNlowRis1azY3REcyV3NWS0xsY3VcL04xMWV0RUlxbGV2YW4rMXE4OEZMT3hwY281K0RhdXloV1dcL2hUXC9ZSHdMWE8yS2xrcGRMdEVhNzFuZzlWeWlneWRcLzFRZVdXbklJeGdxNm9QM3ZTS0UxN1wvWmJod1BrQTRDanRCRUZEUGV4UWdaZXFyOUJ5R0VqVnFFSlVWT1pNajg5ZzBwc2orK2Q0V3VDemVIN2c9IiwibWFjIjoiMGNlNDQ2ZDBhYzI0OTA1ZDc4ZGUyYjIwYjhjYzM2OWYzNmIxNjc2ZGZkOTQwNzNhNGU5ODVlMGRkNjFjYjBiNiJ9
eyJpdiI6IjZCXC8zXC82Mm95bzcwc1ZsMDlKUG50QT09IiwidmFsdWUiOiJLdGJ2cjRFaFwvTk50U2lTXC9ybEVWSXJGRXBqRGFCbmxrUVZ4bFZyWTZyaG5RNWoyU1wvWlFNc1RwR1ZIRDB5ZVJaZHQybm41NzBtSkY4TDZmWk9jbmRLeUtZY2tMaUtEU1wvQjkxejJrenAyQU1kMlRYQnRTUUZpVVBvZFhUM1dLeDdub1JDXC81azF4eHoxSEhTd3F5SGRScGFBUVVLdnBhSmJTZk9uK2RzMUx5bXFNcjhKazRLZ2RxaUJ4b3BSRGgrRTl4RXd3b2tmVzBiTUpHNHVsQUZGNThtd09FY1pyUFJaa3BtSzBzTmxrQ3pvVVFnVjJlVFBZc0xvWTZrclNMSURQd2t1a1F5bTJpQkpBUlJadCtCa0cyeEhiNnA4XC9HZVJwc3h4YU9XaUVIUT0iLCJtYWMiOiIzZmVmNzRjYjczNWE2Yjk1NWZjZWI4YTlkZGU4NDNmYThkZDAyZDM4ZmUxMGIzZmFhNDAwOGMwOGE5OWYzMTY4In0=

Xem ai chịu không được.

Ads
';
Advertisement
x