Thẩm An Ngưng lập tức hiểu ra, ý của ba cô ta là, Du Giai Ý bị Diệp Văn bao rồi.
Thẩm Quốc Hùng còn nói: "Con bây giờ đi xin lỗi chỉ là nhất thời, cô ta và Diệp Văn trên người có chỗ bẩn như vậy, sau này chúng ta còn sợ không tìm được cơ hội hủy diệt hai người bọn họ?"
"Đến lúc đó thanh danh của Du Giai Ý hỏng rồi, Phó Quân Hạo còn nghĩ đến cô ta?"
Những lời này của Thẩm Quốc Hùng làm Thẩm An Ngưng cuối cùng quyết định thỏa hiệp trước lần này, đợi sau này cô ta thật sự lấy được chứng minh mập mờ không rõ ràng của Du Giai Ý và Diệp Văn, cô ta nhất định sẽ cho Du Giai Ý đẹp mặt!
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm An Ngưng cong lên một nụ cười, hòa hòa khí khí nói với Du Giai Ý: "Thật xin lỗi"
Thẩm An Ngưng cho là mình ăn nói khép nép xin lỗi như vậy, Du Giai Ý cũng nên hài lòng rồi.
Nhưng ai ngờ Du Giai Ý lại lắc đầu khẽ cười nói: "Cô Thẩm, xin lỗi hình như không phải như vậy"
Thẩm An Ngưng chán nản: "Cô muốn thế nào?"
Du Giai Ý không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi một người, đầu tiên phải nói mình sai chỗ nào, sau đó lại xin lỗi, cuối cùng là cam đoan, sau này sẽ không tái phạm" "Trong mắt tôi, đây mới là phương pháp xin lỗi có thành ý chính xác" Trên mặt Du Giai Ý vẫn là hòa khí tươi cười, nhưng yêu cầu của cô một chút cũng không hòa khí.
Thẩm An Ngưng tức giận đến mức muốn đứng dậy rời đi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Cô ta hít sâu một hơi, căn răng nói cực kỳ nhanh: "Lần trước bản nháp sách mới của thầy Diệp Văn, tôi không nên thuê hacker tấn công máy tính của cô, trộm bản thảo của cô dùng.
"Thật xin lỗi, tôi cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy với cô."
Thẩm An Ngưng một hơi nói xong, dường như nói càng nhanh thì mặt mũi cô ta càng giữ lại nhiều.
Du Giai Ý cũng không so đo mấy chuyện này với cô ta, cô đương nhiên cũng biết Thẩm An Ngưng không có thành ý, cô chỉ muốn Thẩm An Ngưng nói mấy lời vừa rồi là được
rôi.
Bị Thẩm An Ngưng tính kế nhiều lần như vậy, Du Giai Ý cũng có chút tâm nhãn trong lòng mình.
Lúc vừa đi vào cô đã mở chức năng ghi âm của điện thoại, chính là vì ghi lại lời nói xin lỗi này của Thẩm An Ngưng, sau này là đồ chuẩn bị phòng ngừa lỡ như.
Con người Thẩm An Ngưng tâm cơ thâm trầm, ai biết sau này Thẩm An Ngưng sẽ đổi trắng thay đen nhằm vào cô thế nào.
Năm chứng cứ trong tay, Du Giai Ý không sợ nữa.
Du Giai Ý che giấu tâm trạng của mình rất tốt, mỉm cười nói với Thẩm An Ngưng: "Tôi nhận lấy lời xin lỗi của cô."
Thẩm An Ngưng cắn răng đáp lại một tiếng cười lạnh, sau đó cầm lấy túi hàng hiệu của mình đứng dậy.
Du Giai Ý, còn nhiều thời gian.
sau khi Thẩm An Ngưng rời đi Du Giai Ý lấy điện thoại ra, lưu lại bản ghi âm.
Vừa rời quán cà phân đó, Phó Quân Hạo gọi điện đến cho cô.
Phó Quân Hạo ở trong điện thoại không cho phép từ chối nói: "Xét thấy ban ngày em nhờ anh giữ bí mật giúp em, cho nên buổi tối chúng ta ăn cơm cùng nhau"
Dù sao lần trước Du Giai Ý cũng đã hiểu lầm cố gắng bù đắp của anh rồi, Phó Quân Hạo đơn giản tương kế tựu kế.
Sau này, chỉ cần là việc cô nhờ anh, anh nhất định đòi đáp trả.
Du Giai Ý dưới cơn giận không nhịn được, tức giận nói một câu: "Quả nhiên phi gian bất thương"
Phó Quân Hạo ngược lại không chút buồn phiền, tiếp lấy lời cô tự bôi đen: "Khách trọng lợi khinh thường ly cách, mải buôn chè, sớm tếch miền khơi"
Du Giai Ý cho là anh là người quan tâm mặt mũi như vậy bị cô trào phúng phải buồn bực, không ngờ bây giờ anh cũng học được tự bôi đen.
Anh như vậy ngược lại làm cô không biết nói tiếp thế nào, Phó Quân Hạo còn lại còn nói: "Buổi tối không cần em nấu cơm, anh gọi nhà hàng Dịch Thần Hạo gọi cơm qua.
Phó Quân Hạo tỉnh ra, có thể là mình luôn đến chỗ cô ké cơm, cô lại phải xuống bếp, cho nên làm cô bài xích ăn cơm với anh như vậy, bởi vậy lần này anh chủ động thanh minh trước cô không cần vất vả.
Cô chỉ cần ăn cùng anh là được rồi.
Anh cũng đã rất thỏa mãn.
"Tùy tiện. Du Giai Ý ném cho anh một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Cô không thích tiếp xúc với anh, bài xích ăn cơm với anh, đâu phải là vì cô không muốn xuống bép, đó là vì cô thật sự không muốn có liên quan gì với anh.
Phó Quân Hạo lại lập tức gửi đến tin nhắn cho cô: "Đến chỗ anh hay đến chỗ em?"
Du Giai Ý niết điện thoại cắn răng, lần nữa muốn chặn anh.
Anh có thể đừng nói mấy lời nói mập mờ như vậy không?
"Đi chỗ anh ăn cơm, hay là đến chỗ em ăn?"
Anh thêm mấy chữ như vậy, có thể làm mệt anh sao?
Bởi vậy, cô lại lần nữa không có tình cảm gì trả lời anh hai chữ: "Tùy tiện."
Như vậy Phó Quân Hạo quyết định: "Vậy thì đến chỗ anh"
Du Giai Ý cất điện thoại đi, không để ý đến anh nữa.
Sáu giờ tối, Phó Quân Hạo gửi tin nhắn cho Du Giai Ý nói anh đã về nhà, đồ ăn cũng đã bày xong, bảo cô đi qua.
Du Giai Ý bất đắc dĩ khoác áo khoác ra ngoài, cửa nhà Phó Quân Hạo không khóa, cô buồn bực đẩy cửa đi vào, lại phát hiện ánh sáng trong phòng rất tối, Phó Quân Hạo lại không bật đèn.
Cô lại đi về trước vài bước, đi vào vị trí phòng ăn mới phát hiện, Phó Quân Hạo lại sắp xếp bữa tối dưới ánh nên.
Hai đầu bàn ăn dài đều sắp xếp giá nến tinh xảo, trên giá nến là ngọn nến màu trắng.
Trên bàn còn có một bình hoa cắm một bó hoa hồng, cả không khí đẹp để lãng mạn.
Du Giai Ý ngốc ra tại chỗ một lúc lâu, lúc tỉnh lại cô xoay người muốn chạy ra ngoài.
Cái này quá quỷ dị rồi, Phó Quân Hạo thế mà chơi trò lãng mạn.
Bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, anh ngay cả một bó hoa cũng chưa từng tặng, bây giờ lại sắp xếp bữa tối dưới ánh nến lãng mạn như vậy.
Du Giai Ý cảm thấy trong ngực có chút hoảng hốt, trong ngực ngoài kinh ngạc lại xen lẫn rất nhiều cảm xúc khó nói nên lời, thế nên bản năng cô muốn trốn đi.
Kết quả cô vừa quay đầu đi đã đụng vào người, Phó Quân Hạo đúng lúc vừa đi lấy rượu đến đang ôm đầy ly trong lòng.
Phó Quân Hạo ôm người trong ngực không buông tay: "Chạy cái gì?
Du Giai Ý lấy cớ qua loa: "Tôi nhớ hình như tôi quên đóng cửa, tôi về nhìn một cái.."
Trở về nhìn một cái, rồi không đến nữa.
Phó Quân Hạo liếc mắt là nhìn thấu lời nói dối của cô, ôm sát cô thấp giọng nói: "Trước kia anh nợ em quá nhiều, bây giờ muốn đền bù lại từng cái từng cái."
Về chuyện bữa tối dưới ánh nến này, Phó Quân Hạo cũng là đột nhiên nghĩ đến.
Anh cũng không biết mình làm sao vậy, giống như là đột nhiên mở rằng năng khiếu, trước đó trong chuyện này nếu làm gì phức tạp anh đều phải hỏi Dịch Thần Hạo, lần này
trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, muốn làm một kinh hỉ lãng mạn như vậy cho cô.
Anh chỉ là theo bản năng cảm thấy, con gái thế nào cũng thích lãng mạn như vậy đi?"
Du Giai Ý ở trong ngực Phó Quân Hạo có chút sợ run, bởi vì cô thật sự không ngờ Phó Quân Hạo lại làm chuyện như vậy, cũng không ngờ anh lại nói muốn đền bù như vậy.
Mà lúc hai người đang ôm nhau không khí có hơi chút dịu đi kiều diễm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói: "Làm cái gì vậy, buổi tối sao lại không bật đèn?"
Theo một tiếng "bụp" vang lên, đèn trong phòng bị người bật lên, Dịch Thần Hạo trong tay cầm theo hai chai rượu xuất hiện ở trước cửa.
"Xin lỗi xin lỗi, hai người tiếp tục" Anh ta vội vàng tắt đèn, lại đóng cửa lại xoay người rời đi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất