Trong phòng khách sạn, tiếng la hét thảm thiết suốt đêm.
Nửa đêm, cả hai cha con Du Đình Trọng đều được đưa đến bệnh viện.
Vì Du Đình Trọng tuổi tác đã lớn không thể chịu đựng được giày vò, vì vậy bị thương đến mức cả đời này không thể chạm vào phụ nữ nữa, Du Bắc Hùng cũng không khá hơn là bao, toàn thân đầy vết thương, mặt mũi bầm dập.
Một thời gian dài trong tương lai, anh ta chỉ cần nhắc đến phụ nữ sẽ bị ám ảnh.
Ngoài ra, hai người họ tạm thời không thể làm việc ác nữa, bởi vì họ phải nằm viện để hồi phục sức khỏe, tất cả số tiền họ vừa nhận được từ Ðổng Thư Nhã đều đã được tiêu hết vào bệnh viện.
Họ cũng hoàn toàn không ngờ được rằng Diệp Văn lại hận họ đến vậy, suýt chút nữa đã lấy mạng của họ rồi.
Xử lý xong cha con Du Đình Trọng, Diệp Văn liền lên đường đến Giang Thành.
Sau khi biết Du Giai Ý chuyển nhà, ông liền muốn đến thăm Du Giai Ý, vốn dĩ muốn đi cùng Thư Hiểu, nhưng vì tạm thời phải tới xử lý cha con Du Đình Trọng nên không kêu Thư Hiểu đi theo, tránh làm bẩn mắt cô ấy.
Tình cảnh bi thảm mà cha con Du Đình Trọng gặp phải Phó Quân Hạo rất nhanh đã biết, sau khi biết được chuyện này là do Diệp Văn làm, Phó Quân Hạo đã hơi đăm chiêu.
Không ngờ Diệp Văn lại có một mặt tàn nhẫn như vậy, thủ đoạn ăn miếng trả miếng này còn tàn nhẫn hơn nhiều so với cha con Du Đình Trọng.
Biết được chuyện này, Phó Quân Hạo đương nhiên sẽ biết về thỏa thuận giữa mẹ anh với cha con Du Đình Trọng.
Sau khi nghe Chu Dật Hoàng báo cáo chuyện đã xảy ra, cây bút ký tên trong tay Phó Quân Hạo đã bị anh bẻ làm đôi, bộc lộ sự tức giận khó tả của anh.
Phó Quân Hạo không ngờ rằng mẹ anh sẽ ra lệnh cho cha con Du Đình Trọng quấy rối Du Giai Ý, Phó Quân Hạo cho rằng sau sự việc của Phó Như Ngọc, mẹ anh và Phó Như Ngọc sẽ tự kiểm điểm.
Anh ấy không yêu cầu họ phải thích Du Giai Ý, nhưng anh cũng không ngờ rằng mẹ mình sẽ không đạt được mục đích không từ bỏ.
Có điều, từ hành động của Phó Như Ngọc, anh cũng nên biết rằng nếu mẹ anh là một người hiểu biết, Phó Như Ngọc cũng sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy.
Nếu như hôm nay người làm chuyện này là người khác, anh đã sớm ra tay xử lý rồi, nhưng đó lại là mẹ ruột của anh.
Phó Quân Hạo nắm chặt cây bút gãy trong tay, trầm tư hồi lâu rồi đứng dậy, lấy chìa khóa xe rời đi.
Vào giờ ăn trưa, Phó Quân Hạo xuất hiện tại Phó gia, đó là nơi ở của Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc, Phó Thanh Trung trong mấy ngày về cũng sống ở đây.
Theo lý mà nói Phó Thanh Trung sẽ không quay lại sống ở đây, nhưng lần này vì Phó Như Ngọc gặp chuyện, cô ta khóc lóc cầu xin Phó Thanh Trung, vì vậy Phó Thanh Trung mới sống ở đây.
Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã đã không còn tình cảm vợ chồng từ lâu, lý do duy trì mối quan hệ đó là vì họ không muốn gây ra nhiều tai tiếng, cũng như ảnh hưởng đến thể diện của Phó gia.
Phó Thanh Trung tại vì sao mà lại quanh năm sống ở nước ngoài, chính là vì ông ta có thể thoải mái sống cùng với tình nhân của mình ở nước ngoài, nếu như ở trong nước bị chụp ảnh sẽ xong đời.
Có điều khi Phó Quân Hạo về đến nhà, Phó Thanh Trung đang xách vali xuống lầu, Đổng Thư Nhã ngạc nhiên hỏi: "Anh phải đi rồi à?"
"Ừ" Phó Thanh Trung nói xong, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phó Quân Hạo một cái.
Ông ta vừa nhận được một cuộc gọi rằng người tình nhân của ông ta ở nước ngoài xảy ra chút chuyện, ông ta phải mau chóng quay về đó.
Mà chuyện ngoài ý muốn này chắc chắn là do đứa con ngoan của ông ấy là Phó Quân Hạo làm, chính là để đuổi ông ta đi.
Thời gian ông ta trở lại thường xuyên gặp Thẩm Quốc Hùng, không ít lần cùng Thẩm Quốc Hùng bàn bạc làm sao để đối phó với Diệp Văn và Du Giai Ý đó, nếu không phải gia thế của Diệp Văn lớn, thì đến giờ bọn họ sớm đã xử lý Diệp Văn rồi.
Và vì họ không thể ra tay với Diệp Văn, nên họ mới bàn bạc và nhắm mục tiêu vào Du Giai Ý.
"Chúc chuyến đi thuận lợi" Phó Quân Hạo nói với Phó Thanh Trung một cách lạnh nhạt.
Phó Quân Hạo về cơ bản không có tình cảm gì với người cha này, Phó Thanh Trung chưa từng quan tâm đến anh, nên anh đương nhiên không chấp nhận việc Phó Thanh Trung tiếp tục ở lại và tham gia phá hoại tình cảm của anh.
"Ba, chuyện của con còn chưa giải quyết xong, sao ba lại đi?" Phó Như Ngọc từ trên lầu đi xuống, kéo Phó Thanh Trung không cho rời đi.
Đối với Phó Như Ngọc mà nói, cô ta không thể chấp nhận dù chỉ là án treo.
Nhưng cả Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã dường như đều bỏ việc chạy án cho cô ta, nghe nói là vì Du Giai Ý bám vào người cha nuôi có quyền lực cao hơn cả cha cô ta, đôi mắt của Phó Như Ngọc đỏ hoe.
Cô ta không thể nhìn thấy được hào quang của Du Giai Ý, cũng không thể nhìn thấy Du Giai Ý kiêu ngạo cưỡi trên đầu cô ấy.
"Ba đã cố gắng hết sức rồi" Phó Thanh Trung vung tay đẩy bàn tay Phó Như Ngọc đang kéo quần áo của mình ra, đẩy vali đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Bởi vì Đổng Thư Nhã, ông ta đối xử rất lạnh nhạt với hai đứa con và gia đình này, lần này nếu không phải Đổng Thư Nhã gọi điện đòi sống đòi chết, ông ta cũng sẽ không trở về.
Những ngày ông ta ở nước ngoài an nhàn biết bao, mỗi ngày đều ăn uống vui vẻ, còn có một người bạn đời ân cần dịu dàng bên cạnh, không phải đối mặt với hai kẻ mắc chứng cuồng loạn là Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc.
Phó Thanh Trung rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, Đổng Thư Nhã mím chặt môi.
Phó Như Ngọc sụp đổ và bật khóc: "Anh à, ba mẹ nói rằng Du Giai Ý bám vào một người cha nuôi giàu có mà leo cao, loại người như vậy anh còn cần cô ta làm gì?"
"Trước đây cô ta cũng bám vào anh mà leo cao như vậy, anh không nhìn thấu cô ta là người thế nào sao?"
Phó Quân Hạo đối mặt với Phó Như Ngọc đang cuồng loạn, lạnh nhạt nói: "Anh không nhìn thấu không phải cô ấy mà là các người đó"
"Nếu như mấy năm đó các người không ở trước mặt anh không ngừng bôi nhọ cô ấy, anh cũng sẽ không hiểu lầm cô ấy sâu đậm như vậy"
Ban đầu kết hôn với Du Giai Ý, trong lòng anh vẫn luôn đứng về phía mẹ và em gái.
Đó là những người thân ruột thịt của anh, vì vậy mỗi khi Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc nói Du Giai Ý không tốt, trong tiềm thức anh sẽ cảm thấy chính là Du Giai Ý không tốt.
Đến nay sau khi trải qua một số chuyện, anh cuối cùng cũng đã nhìn rõ bộ mặt của Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc, nhưng anh cũng hoàn toàn mất đi Du Giai Ý.
Người xưa nói rằng thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.
Trong cuộc hôn nhân ba năm đó, anh chưa từng đồng lòng với Du Giai Ý dù chỉ một khoảnh khắc.
Những lời nói thẳng thắn và tàn nhẫn của Phó Quân Hạo đã đâm thẳng vào trái tim của Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc, Phó Như Ngọc giậm chân cáo trạng với Đổng Thư Nhã: "Mẹ, mẹ nhìn anh con kìa! Vì một người phụ nữ, đến người thân cũng không nhận.
Phó Quân Hạo không muốn tiếp tục ở trong môi trường khiến người ta ngạt thở này nữa nên dứt khoát dặn dò: "Mẹ, thời gian tới mẹ và Phó Như Ngọc cùng nhau đến viện điều dưỡng ở ngoại ô đi"
Đến khi đó phán quyết của Phó Như Ngọc được đưa ra, anh định sắp xếp Phó Như Ngọc đến viện điều dưỡng để tịnh dưỡng, tránh để cô ta tiếp tục gây rắc rối trong khoảng thời gian này.
Vì chuyện của cha con Du Đình Trọng lần này, Đổng Thư Nhã cũng phải bị đưa đi.
"Mẹ không đi!" Đổng Thư Nhã lập tức bực mình, "Tại sao chúng ta lại phải đi cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ? Chúng ta phải ở lại Giang Thành, không đi đâu cả!"
"Chỉ cần Như Ngọc tuân thủ pháp luật, không phải được rồi sao?"
Các viện điều dưỡng đều nằm ở khu vực ngoại ô có môi trường trong lành, mặc dù ở đó yên tĩnh nhưng trên thực tế cũng cách biệt với thế giới bên ngoài, điều này đối với người quen với cuộc sống giàu sang và xa hoa ở thành phố lớn như Phó Như Ngọc mà nói, căn bản không thể chấp nhận được.
Bà ta không ngờ rằng Phó Quân Hạo biết chuyện này nhanh như vậy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất