Phó Quân Hạo nhìn cô và lạnh lùng nói: "Không phải anh ra tay trừng trị bọn họ mà là Diệp Văn"
"Có thể em không biết, họ lòng tham không đáy, không thỏa mãn với số tiền mà em đưa cho họ, lại tự ý liên lạc với Diệp Văn"
"Diệp Văn ra tay khiến họ trực tiếp phải vào bênh viện" Phó Quân Hạo nói với Đổng Thư Nhã cách Diệp Văn đối phó với Du Đình Trọng và con trai của ông ta, Đổng Thư Nhã ngồi xuống sofa với khuôn mặt tái nhợt.
Phó Như Ngọc ở một bên cũng khá sốc, không ai ngờ rằng Diệp Văn lại nhẫn tâm như vậy.
Phải biết rằng, hình tượng bên ngoài của Diệp Văn trong nhiều năm qua luôn là tao nhã và lịch sự...
Phó Quân Hạo bước vào ngôi nhà này, ngay cả ngồi xuống cũng chưa ngồi.
Anh đứng trong phòng khách, dáng người cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng xa lạ.
Tình cảm anh dành cho Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc, đối với cái gọi là tình cảm gia đình này, từ sau những hành vi không có giới hạn của họ đã dần trở nên mờ nhạt.
"Từ nay về sau con với Du Giai Ý không cần sự chúc phúc của hai người, cũng không cần hai người phải thích hay chấp nhận cô ấy, con chỉ hi vọng hai người đừng nhắm vào cô ấy gây phiền phức cho cô ấy nữa."
"Hai người không động tới cô ấy được đâu."
Phó Quân Hạo sau khi nói xong liền quay người rời đi, Đổng Thư Nhã hét lên "Quân Hạo" ngăn anh lại.
"Con nói vậy là có ý gì?" Đổng Thư Nhã từ sofa đứng dậy xông tới không tin hỏi anh ấy: "Con đây là nhất định phải là Du Giai Ý mới được sao?"
Phó Quân Hạo buồn bã nhìn mẹ mình, thực ra bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp và xuất chúng nếu không thì anh ấy và Phó Như Ngọc cũng không có được nhan sắc cao
như vậy.
Chỉ tiếc, tướng mạo từ tâm mà ra, tính cách đã khiến nét mặt của bà ta ngày càng trở nên xấu xa.
Kể ra thì bà ta cũng là người phụ nữ đáng thương, vì chồng không chung thủy mà bị ràng buộc trong lồng hôn nhân, ngày qua ngày thay đổi hoàn toàn.
Từ lâu Phó Quân Hạo đã khuyên Đổng Thư Nhã ly hôn.
Nhưng Đổng Thư Nhã kiên quyết nói không ly hôn, một mặt là bà ta cảm thấy ly hôn rất mất mặt, ly hôn chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận thất bại của mình, một người mạnh mẽ như bà ta không thể chấp nhận điều này.
Mặt khác là do bà ta không muốn người phụ nữ bên ngoài của Phó Thành thành vợ chính thức của ông ta sau khi họ ly hôn, bà ta nói rằng dù bà ta có chết cũng sẽ giữ vị trí mợ Phó này, khiến Phó Thành và người phụ nữ kia mãi mãi cũng sẽ không được danh chính ngôn thuận.
Sau lần đó, Phó Quân Hạo không quan tâm đến việc của Đổng Thư Nhã nữa, tính cách của bà ta khiến bà ta nghĩ không thông.
Lúc này, Phó Quân Hạo nhìn mẹ mình và trả lời bằng một từ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ: "Vâng"
Anh ấy muốn nhất định phải là Du Giai Ý.
Trước đây không có nhiều cảm giác như vậy, nhưng gần đây nhận ra ngày càng rõ ràng hơn.
Đổng Thư Nhã vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cô ta có gì tốt?" Giang Thành có nhiều cô gái xuất thân giàu có, dung mạo và năng lực đều xuất sắc, con tại sao nhất định phải chọn cô ta?"
Phó Quân Hạo chán nản bình tĩnh nói: "Nếu con biết điểm tốt của cô ấy, có lẽ con đã không đi đến mức này"
Có người, chính vì không phân biệt được cái gì là tốt cho nên mới càng ngày càng lún sâu như vậy.
Đổng Thư Nhã không bỏ cuộc nói: "Ngay cả khi con không thích Thẩm An Ngưng, cảm thấy cô ta không tốt thì mẹ có thể giới thiệu cho con những cô gái khác.
"Không cần" Phó Quân Hạo ngắt lời Đổng Thư Nhã sau đó xoay người rời đi.
Đổng Thư Nhã tức đến giậm chân, Phó Như Ngọc cũng không dễ dàng gì mới lấy lại tinh thần.
Hai mẹ con nghiến răng căm hận Du Giai Ý, nhưng giờ họ không làm gì được Du Giai Ý.
Diệp Văn ra tay đối phó cha con Du Đình Trọng, còn có Phó Quân Hạo cảnh cáo mẹ con Đổng Thư Nhã, những việc này Du Giai Ý đều không biết.
Khi Du Đình Trọng gọi cho ấy đòi tiền, lúc đó cô ấy thật sự rất tức giận, nhưng sau đó cô ấy đã bình tĩnh trở lại.
Cô ấy sẽ không để ý đến cha con Du Đình Trọng chứ đừng nói đến việc cho họ một đồng.
Hôm đó cất xong bộ đồ ăn Phó Quan Hạo tặng, sau khi tiễn Tô Thiên Bội, cô ấy liền tập trung vào công việc của mình.
Chung Bảo Nam nói rằng vài ngày nữa sẽ trở lại để tổ chức lễ khai máy "Dung Phi Truyện", cô ấy phải nhanh chóng sửa lại kịch bản.
Cô ấy về nước đã gần ba tháng, vì làm việc hiệu quả cao nên bản thảo kịch bản đầu tiên đã gần hoàn thành, nhưng trong cuộc họp lần trước mọi người đưa ra một số ý kiến nên cô vẫn cần tiếp tục chỉnh sửa.
Theo lý mà nói sau bản thảo kịch bản đầu tiên vẫn còn bản thảo thứ hai và thứ ba và mất ít nhất nửa năm mới có thể hoàn thiện nó, nhưng có đạo diễn Chung Bảo Nam và nhà đầu tư Phó Quân Hạo đều công nhận chất lượng kịch bản của cô ấy, vì vậy sau khi thảo luận nhất trí họ quyết định bắt đầu quay phim sau bản thảo đầu tiên.
Các chi tiết còn lại vừa quay vừa sửa, đây thật ra là một bài kiểm tra kỹ năng của biên dịch nhưng Du Giai Ý vẫn vui vẻ nhận thử thách này.
Du Giai Ý đã sửa kịch bản đến rất muộn vào đêm hôm trước, sáng hôm sau khi cô ấy vẫn đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Cô mơ màng dứng dậy bước đến bên cửa sổ vén rèm nhìn xuống liền tỉnh ngủ.
Bên ngoài thì ra là Diệp Văn, đối diện Diệp Văn là Phó Quân Hạo mặc một bộ đồ thể thao như vừa chạy bộ buổi sáng về.
Du Giai Ý bối rối, trước đậy cô dặn Phó Quân Hạo không được để Diệp Văn biết họ là hàng xóm không ngờ hôm nay anh lại đụng phải Diệp Văn.
Du Giai Ý nghe thấy Diệp Văn nổi giận hỏi Phó Quân Hạo: "Phó Quân Hạo, cậu không phải là ở cùng Du Giai Ý đó chứ?"
Du Giai Ý gần như sụp đổ khi nghe thấy điều này nên đã nhanh chóng thay quần áo xuống lầu.
Chả trách Diệp Văn lại hiểu nhầm như vậy, Diệp Văn vừa tới dưới nhà Du Giai Ý thì nhìn thấy Phó Quân Hạo chạy bộ buổi sáng trở về và còn chạy về phía tòa nhà này.
Diệp Văn ngay lập tức nghĩ rằng Phó Quân Hạo sống chung với Du Giai Ý, suy cho cùng anh ta không ngờ rằng căn nhà mà bản thân tặng cho Du Giai Ý lại khiến cô thành hàng xóm của Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo cũng không ngờ rằng sẽ đụng phải Diệp Văn, anh ấy dừng lại và chỉ vào nhà bên cạnh Du Giai Ý bình tĩnh nói: "Ông Diệp, nếu tôi nói thực ra tôi là hàng xóm của Du Giai Ý ông có tin không?"
Diệp Văn tức sắp phát điên: "Cậu nghĩ tôi là một tên ngốc sao?"
Phó Quân Hạo biết Diệp Văn sẽ không tin nhưng chính lúc này Du Giai Ý vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
"Thầy Diệp, sao thầy lại đến đây?" Du Giai Ý ngạc nhiên chào hỏi Diệp Văn.
"Tôi tới thăm con."Diệp Văn trả lời ngắn gọn trả lời sau đó vội vàng hỏi Du Giai Ý "Tên nhóc này nói với tôi rằng cậu ta là hàng xóm của con, Du Giai Ý con thành thật nói cho tôi biết có phải con với cậu ta sống chung không?"
Diệp Văn đã thề rằng nếu Du Giai Ý thừa nhận rằng họ sống chung thì ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân Phó Quân Hạo.
Sau khi biết rằng Du Giai Ý thích Phó Quân Hạo nhiều năm nhưng lại bị Phó Quân Hạo phớt lờ thì Diệp Văn thấy Phó Quân Hạo rất không thuận mắt, ông ấy thật sự có thể sẽ đánh Phó Quân Hạo.
Du Giai Ý nhanh chóng giải thích: "Anh ấy thật sự ở nhà bên cạnh"
Diệp Văn: ".."
Diệp Văn hoàn toàn không tin làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
Vì vậy ông ấy hỏi lại Du Giai Ý một lần nữa: "Ý con là gì? Cậu ta sao có thể sống ở bên cạnh được?"
Ông ấy hối hận bản thân không hỏi kỹ xem chủ nhà bên cạnh là ai, đây chẳng phải là cừu vào miệng cọp hay sao?
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất