Trước ánh mắt khó chịu của Diệp Văn, Phó Quân Hạo tao nhã nói: "Ông Diệp tôi còn phải đi làm nên về tắm rửa trước đây" 

Phó Quân Hạo cố tình nhấn mạnh hai chữ "về nhà", nhấn mạnh rằng bản thân thật sự sống bên cạnh và lại chọc giận Diệp Văn. 

Phó Quân Hạo đi bộ về nhà, Du Giai Ý vội nói với Diệp Văn: "Thầy Diệp, thầy vào nhà ngồi trước đi" 

Diệp Văn tức giận bước vào nhà Du Giai Ý, Du Giai Ý rót cho ông ấy một cốc nước ấm để ông ấy uống cho bình tĩnh trở lại. 

Sau khi uống nước Diệp Văn vô cùng áy náy nói với Du Giai Ý: "Xin lỗi, không ngờ tôi có ý tốt nhưng lại làm hỏng việc, vậy mà khiến con ở cạnh nhà cậu ta" 

"Thầy đừng nói vậy, chúng con chỉ là hàng xóm không có vấn đề gì" Du Giai Ý biết rằng Diệp Văn sẽ áy náy tự trách nên trước đây cô ấy đã tìm Phó Quân Hạo và hy vọng rằng anh ấy sẽ giữ bí mật. 

Diệp Văn đau lòng nói: "Tôi cũng mới biết con thích cậu ta lâu như vậy nhưng cậu ta lại không để tâm, trong lòng con có phải rất đau khổ?" 

Du Giai Ý nhẹ nhàng lắc đầu: "Đều là quá khứ, con đã quên hết rồi." 

Có câu nói rất hay, những nỗi đau tưởng chừng không vượt qua được nhưng quay đầu nhìn lại thật ra chẳng là gì. 

Tâm trạng bây giờ của cô ấy là như vậy, có thể trong cuộc hôn nhân đó cô ấy rất đau khổ nhưng hiện tại cô ấy rất thoải mái. 

Du Giai Ý cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Diệp Văn thì không. 

Ông ấy nói với Du Giai Ý một cách kiên quyết: "Tôi định chấm dứt hợp đồng với cậu ta, con cũng đừng hợp tác với cậu ta nữa, hãy tránh xa cậu ta ra" 

Diệp Văn đã đề cập tới việc chấm dứt hợp đồng với Phó Quân Hạo vào lần trước, lần này ông ấy lại đề cập tới nó, Du Giai Ý cảm nhận được sự nghiêm túc và quyết tâm của ông ấy. 

Nhưng cô ấy vẫn cố thuyết phục: "Thật sự không cần thiết" 

Cô ấy biết rằng Diệp Văn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Phó Quân Hạo, tránh việc Phó Quân Hạo sẽ bắt nạt cô một lần nữa hoặc tránh việc cô ấy không thoát ra được mà bị cảm động lần nữa. 

Du Giai Ý nghiêm túc nói với Diệp Văn: "Bởi vì con đã nghĩ thông rồi nên con không ngại làm việc với anh ấy, nếu con trốn tránh anh ấy chẳng phải là con chưa buông bỏ được và không dám đối diện sao?" 

"Cũng đúng." Diệp Văn thấy lời của Du Giai Ý nói cũng có lý. 

Nghĩ lại, ông ấy nói với Du Giai Ý một cách nghiêm túc: "Bất kể thế nào tôi cũng chỉ hy vọng con được hạnh phúc" 

"Con đã rất hạnh phúc rồi." Du Giai Ý nhẹ nhàng cười nói "Làm việc mình thích, có bạn tốt, bây giờ có người thân là thầy và dì Thư con còn không hạnh phúc sao?" 

Lời nói của Du Giai Ý khiến Diệp Văn xúc động, ông ấy thấy đau lòng nhưng cũng tự hào. 

Trong môi trường gia đình như nhà họ Du, việc cô ấy lớn lên vẫn trở thành một cô gái xinh đẹp và ấm áp như vậy là niềm hạnh phúc lớn nhất của ông ấy. 

Du Giai Ý thấy tâm trạng của Diệp Văn bình tĩnh lại mới nói: "Thầy đột nhiên tới Giang Thành có việc gì sao?" 

"Không có gì, tôi tới thăm con" Diệp Văn đương nhiên sẽ không nói với Du Giai Ý về việc xử lí hai cha con Du Đình Trọng, những việc tồi tệ như vậy ông ấy không muốn nó lại xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy. 

Du Giai Ý nghe Diệp Văn nói đến thăm mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp: "Vậy thầy ở trong khách sạn sao? Hay là.." 

Du Giai Ý muốn nói hay là Diệp Văn đến đây ở, dù sao thì biệt thự này cũng rất rộng. 

Hơn nữa căn nhà này cũng là do Diệp Văn mua, để cho Diệp Văn vào ở cũng không có gì để trách. 

Nhưng Diệp Văn từ chối lời đề nghị của cô: "Không cần, tôi ở trong khách sạn cũng được, tránh miệng lưỡi thiên hạ." 

Tuy Diệp Văn rất nhớ Du Giai Ý đứa con gái này nhưng ông không vội ở cùng Du Giai Ý mặc dù ông ấy đã có kết quả xét nghiệm cha con trong tay. 

Lần trước Du Giai Ý đi Bắc Kinh việc ở khách sạn là do ông sắp xếp, ông thuận lợi lấy được tóc của Du Giai Ý và ngay lập tức gửi đi xét nghiệm quan hệ cha con. 

Mà kết quả xét nghiệm là: Du Giai Ý thật sự là con gái ruột của ông ấy. 

Cầm kết quả xét nghiệm ông kích động đến vừa khóc vừa cười, trực giác của ông ấy đã đúng, quan hệ huyết thống rất kì diệu nếu không ông ấy cũng không vô duyên vô cớ thích Du Giai Ý như vậy. 

Diệp Văn lại nói: "Đúng rồi, tối nay có bữa tiệc dành cho giới điện ảnh con có tham gia không?" 

Du Giai Ý gật đầu: "Tô Thiên Bội đã nói với con việc này, cô ấy muốn con tham gia cùng cô ấy. 

Ban đầu Tô Thiên Bội tham dự cùng Chu Tuấn Hải nhưng để tránh việc phóng viên điên cuống hỏi chuyện của bọn họ cả hai quyết định đi tham dự riêng nên đã nhờ cô làm bạn đồng hành. 

Diệp Văn nhắc nhở: "Nhớ đeo bộ trang sức mà bà con tặng" 

Diệp Văn không nói thì Du Giai Ý cũng quên chuyện này, việc đầu tiên mà Du Giai Ý làm sau khi chuyển đến căn nhà lớn này là mua một chiếc két sắt sau đó cất giữ bộ trang sức bằng phỉ thúy. 

Du Giai Ý có chút ngượng ngùng nói: "Con chỉ là một biên kịch nhỏ đeo bộ trang sức đắt tiền như vậy có phải là không phù hợp không?" 

Diệp Văn đương nhiên biết Du Giai Ý không phải là người tự cao thích thể hiện. 

Diệp Văn vẫn kiên quyết: "Du Giai Ý sau này trong bất kì dịp gì con không cần cảm thấy thua kém người khác, nhà họ Diệp đủ để giúp con tỏa sáng" 

Ông ấy đang nói đến dòng máu thuần túy nhà họ Diệp chứ không chỉ là con gái nuôi. 

Sau này đợi khi có cơ hội ông ấy nhất định sẽ kịp thời nói cho cô ấy chuyện này. 

"Vâng" Du Giai Ý đồng ý, cô ấy lại hỏi: "Đúng rồi, thầy có tham gia bữa tiệc tối nay không?" 

"Ừ" Diệp Văn trả lời: "Trước đây họ đã mời tôi nhưng tôi thường không tham gia những hoạt động ngoài thành phố, lần này vừa hay đến Giang Thành vậy thì tham gia lần này" 

"Tốt quá đi" Du Giai Ý rất vui khi Diệp Văn cũng xuất hiện trong bữa tiệc, trong lòng cô ấy luôn cảm thấy Diệp Văn đã cho cô ấy rất nhiều tự tin" 

"Hiếm khi người đến Giang Thành một lần lại còn có nhiều thời gian như vậy, hay ban ngày con dẫn thầy ra ngoài đi dạo" Du Giai Ý nhiệt tình đề xuất. 

"Được" Diệp Văn vui vẻ đồng ý "Tốt nhất là dẫn tôi tới nơi hồi nhỏ con sinh sống" 

Ông ấy muốn xem nơi Du Giai Ý sống khi còn nhỏ, muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của cô ấy. 

Du Giai Ý cảm thấy đề nghị của Diệp Văn không tồi nên đã thu dọn đồ đạc và đưa Diệp Văn ra ngoài, Du Giai Ý định đưa Diệp Văn đi ăn sáng sau đó đến thành phố nơi cô sống khi còn nhỏ. 

Nhưng cả hai vừa ra ngoài thì gặp Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo mặc vest chỉnh tề đi giày da chuẩn bị đi làm. 

Sau khi nhìn thấy hai người họ Phó Quân Hạo chủ động nói: "Diệp tổng, hai người đi đâu vậy? Để tôi tiễn hai người." Diệp Văn lạnh lùng hừ một tiếng và nói: "Tự nhiên tỏ vẻ ân cần, chắc có ý đồ bất chính. 

Phó Quân Hạo: "... 

Nhưng Diệp Văn nói có vẻ đúng, anh ta tự nhiên tỏ ra ân cần thực sự là có kế hoạch. 

Muốn có được Du Giai Ý, từ thể xác đến trái tim cô ấy. 

Không làm chậm trễ công việc của tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh" Thái độ của Du Giai Ý còn có một chút lịch sự. 

Phó Quân Hạo cũng chỉ đành từ bỏ. 

Bởi vì có mặt Diệp Văn nên anh không dám mặt dày, Diệp Văn là một người nhẫn tâm, anh sợ Diệp Văn thật sự sẽ đánh gãy chân anh. 

eyJpdiI6IjY2cjRPSnd5ZnRDU01vVTJJbUEyUEE9PSIsInZhbHVlIjoiU2hDZk1sQTAyMXpQdVFNb3l2eXVEQVE5Q3ZyVFhEVzQ1bFFaYWNpWml5eSs2U1pUZEhYdWxlUGt6bGNWUCtHRDlSbyt4RmQ1SWFzTFpOdDBxdWRmTnRIdjVNRzN3ZDJDK3UwZjRcL2Q0cmQrRzBOQUlTNTBlNFwvSVJqQ2xjQmhnck9BSWkzRWd2XC95SmtwVlBzZ0V0c2Q5UjByWUdnZjhJWTlLTEFObXVQT3pxY2tTUEtGSmVJVmZKa1o5WE9DMW42QUkwTkVnU3NnTGFtUHE1WitrYU5UZUdna3dVa1dOSGdRS2UzNjV5XC84bDhENzlzUDhqZkhoVVwvcEFMenVmXC9iODRnOUxYMlVsdTgzZ1d5WnJ5QW1uUENGWHJVNWRrQUdGcTZucXpwVWl1OExHenhPbHU3VDh3QVwvNytndjBCT2x5WlgrNnFwYVdBMU13VG4yZVk2eXFIc0hcL1ArOTRUXC9jNzZ4UU82U1VrWUJNOUVFUTZYM2ZxcDdySDQ4bWg0aktLRWU2WHJXZ3ZSUnhvbXlEVmx0dnhhNjhJekhEWU9OSlwvMmw4VzlmMjZPNU09IiwibWFjIjoiMDc1NGI2MjM5ZTNiZjdhOGU3OWE2NzNmNWRhMjFmOGUzNmY4NDU2NDBmYjE3N2I1ODVlODU5ZDI4YjI4YzU2MSJ9
eyJpdiI6ImV1RmZoazV0QzNmNlowRW1kWURZQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiN3d6VFFJYzQ0MlVteHJvVmtaTEdtQ3U2REQ0YlBMYVFHOXRzQzA3OVVCRDEwZnVoQkN4ZEhpU0llR0JKRWVBUHJobExzdTNIdmtpYnIwUDhuWGUrVjdxV0R2YmpUUjZucVpJNEFCRlVmSHdHVXcrQjBNclVoUmhWSjhFUnBrNkxBcHBoVHpPa1VxRm5iaGsxXC9mb1JIbzlcL3lcL0VleEpRd0hyZ3NrdENIRGh2Q3VuWWM5YXBcL25HdFhuamt6aDMwOE9tdDVIM3J3MTBkd29Ea0dTSEhxRXpuTjQyODNDRjJtQzA5NVBOWGFndlU9IiwibWFjIjoiZGI1N2VmZWZlZWNiNTYyOWM3NGQzYjhiYWE5NDM0MDFiY2E0YzU5NjljYjNlN2JjZTQ4NjJjYzdjNzM1YTVmMCJ9

Phó Quân Hạo cảm thấy nên tìm người theo dõi, đừng nói là đi hẹn hò chứ, chết tiệt?

Ads
';
Advertisement
x