Chờ Kẻ Điên khôi phục lại tinh thần, Lâm Huyền đã đi rất xa rồi. 

             Kẻ Điên vội vàng theo lên. 

             Cuối thông đạo có một chỗ rẽ, chờ khi Kẻ Điên đuổi theo đến, lại nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất. 

             Trên mặt đất tràn đầy các bộ phận của xác chết, thậm chí còn có mấy con rối bị phá hủy đến kinh khủng ở trong đó. 

             “Đây đều là do ngươi làm?” 

             Trên mặt Kẻ Điên tràn đầy vẻ khiếp sợ. 

             Lâm Huyền lắc đầu. 

             “Lúc ta đến thì đã thấy thế này, có người đã đến đây trước chúng ta.” 

             Sắc mặt của Kẻ Điên cũng có hơi khó chịu. 

             Như vậy xem ra, chỉ sợ là hai người bọn họ phải tay không mà về rồi. 

             “Tiếp tục đi tới trước xem thử đi, nói không chừng còn có thứ gì đó bị bỏ sót.” 

             Trong lòng Kẻ Điên vẫn còn ôm hy vọng như cũ. 

             Lâm Huyền gật đầu, hắn đang có ý này. 

             Hắn nghi ngờ di tích này và hồn sư có liên quan với nhau, lúc này mới hạ quyết tâm phải tiếp tục tìm kiếm. 

             Hai người đi khắp các ngõ ngách trong di tích, di tới một chỗ giữa đại điện. 

             “Đây là…” 

             Hai người Lâm Huyền đều khiếp sợ. 

             Trên mặt đất ở đại điện, vậy mà nằm đầy thi thể. 

             Trong đó, thậm chí có một vài thi thể đã hóa thành cốt trắng. 

             Khẽ đụng vào, những cốt trắng này đều hóa thành tro cốt, không khó nghĩ lại bọn họ đã chết thời gian bao lâu. 

             “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại khiến cho nhiều cường giả như vậy cùng chết.” 

             Trong lòng Lâm Huyền khiếp sợ. 

             Thân là võ giả, bỏ mạng chỉ là chuyện thường tình. 

             Nếu như chỉ một hai võ giả bỏ mạng, vậy thì không phải là chuyện hiếm lạ gì. 

             Nhưng mà nhiều võ giả cùng bỏ mạng như vậy, lại là điều mới nghe lần đầu. 

             “Chẳng lẽ có cường giả hơn người xuất hiện, đánh chết bọn họ sao?” 

             Kẻ Điên lẩm bẩm. 

             Lâm Huyền lại lắc đầu, hắn tiến lên kiểm tra mấy cái thi thể còn giữ được tương đối vẹn toàn. 

             “Những người này là người đã chết trong một trận hỗn chiến.” 

             Lâm Huyền nhíu mày. 

             “Giống như là bọn họ đang cướp đoạt một thứ gì đó.” 

             Những thi thể này đều là bị vây đánh mà chết, ở trên người bọn họ có thể tìm thấy rõ ràng những vết thương trí mạng. 

             Trong đầu Lâm Huyền hiện ra một khung cảnh. 

             Phần đông cường giả đang cướp đoạt một thứ nào đó, nhưng mà cho dù là ai lấy được cũng đều bị người khác vây đánh. 

             Cũng chính bởi vì như vậy, mới có nhiều cường giả bị chết như thế. 

             Càng đi đến nơi khác của đại điện, thi thể trên mặt đất cũng lại càng ít đi. 

             Trên bàn cuối hàng lang đặt một chiếc hộp. 

             “Trống không.” 

             Kẻ Điên dùng đao đẩy chiếc hộp ra, nhưng bên trong lại trống không không có vật gì. 

             Hắn than nhẹ, xem ra đồ trong chiếc hộp đã bị người thắng kia cướp đi rồi. 

             Không ngờ, bọn họ tốn công tốn thời gian xông vào, lại không hề thu hoạch được bất cứ thứ gì. 

             Lâm Huyền cũng có hơi mất mát, nơi này cũng không có truyền thừa hồn sư như trong tưởng tượng. 

             “Răng rắc!” 

             Ngay lúc này, mặt sau cái bàn lại truyền đến một tiếng vang nhỏ. 

             Theo tiếng nhìn lại, vậy mà chỉ là một khối thi thể. 

             “Không đúng!” 

             Lâm Huyền đột nhiên nhíu mày. 

             Trong tay thi thể này hình như còn cầm cái gì đó. 

             Hắn tiếng lên, dè dặt bẻ mở bàn tay của hài cốt này ra, kết quả lại khiến cho hắn thật vọng. 

             Thứ mà trong tay thi thể cầm, chỉ là một hạt giống khô đét. 

             Loại hạt giống này trông không có bất cứ khả năng sống gì, nếu như không phải là vì hoa văn phía trên, thậm chí Lâm Huyền còn nghi ngờ đây có phải là một viên đá nhỏ hay không. 

             “Đây chính là thu hoạch duy nhất chuyến này của chúng ta, chia sao đây?” 

             Lâm Huyền mở miệng hỏi. 

             Nhưng mà, Kẻ Điên lại ra vẻ ghét bỏ. 

             “Hoa hoa cỏ cỏ, ta không có hứng thú!” 

             Kẻ Điên nói như vậy, là bởi vì hắn đã dùng nguyên khó kiểm tra qua hạt giống trong tay Lâm Huyền. 

             Khả năng sống của loại hạt này đã hoàn toàn tiêu tan rồi, cho dù có lấy, cũng không có tác dụng gì. 

             Vẻ mặt Lâm Huyền không hề hấn gì, đánh giá hạt giống trong tay. 

             “Gia, chính là bọn này đã cướp đoạt của báu kia!” 

             Nhưng vào lúc này, Trát Nhĩ Khắc đột nhiên nói. 

             Lâm Huyền ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía hạt giống khô đét trong tay. 

             Mặc kệ là có nhìn thế nào, đây cũng không giống như một báu vật đáng giá khiến nhiều cường giả cướp đoạt. 

             “Ngươi biết thứ này?” 

             Lòng Lâm Huyền tràn đầy nghi ngờ. 

             Thân là hồn sư, Trát Nhĩ Khắc biết rất nhiều, tới ngay cả đổ mà Thần Sơn cũng không hề ghi chép lại. 

             “Gia, ngươi đừng thấy hạt giống này không có gì đặc biệt, đây chính là hạt giống của cây Thiên Hồn đấy!” 

             Nghe nói như thế, Lâm Huyền kích động đến ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. 

             Hạt giống cây Thiên Hồn! 

             Lúc trước Liễu Thúy Thúy tìm đến mình, chính là hy vọng mình có thể tìm thấy quả của Thần Thụ. 

             Không ngờ, mình vậy mà lại gặp được hạt giống Thần Thụ ở nơi này! 

             Lúc này, Lâm Huyền không thể không xem kỹ lại hạt giống trong tay một lần nữa. 

             Nhưng mà mặc kệ hắn nhìn thế nào, hạt giống này cũng không hề có chút khác thường nào. 

             “Thứ này thật sự có thể trồng được sao?” 

             Trong lòng Lâm Huyền nghi ngờ. 

             Hắn nhìn thi thể trên mặt đất ở xung quanh. 

             Có vẻ như, mấy trăm mấy nghìn năm trước, đã từng có người đến nơi này. 

             Có lẽ bọn họ cũng là đến bởi vì di tích, hơn nữa còn là đến tìm hạt giống Thần Thụ ở trong đại điện này. 

             Chỉ là, trong cuộc chém giết bi thảm, đại đa số võ giả đều đã bỏ mạng. 

             Ngay cả người chiến thắng cuối cùng, cũng là chẳng biết vì sao lại chết ở nơi này. 

             “Hạt giống cây Thiên Hồn rất đặc biệt, gần như không có sức mạnh nào có thể phá hủy hạt giống cây Thiên Hồn.” 

             “Cho dù là là bị hong khô, chỉ cần là có thời cơ thích hợp, nó vẫn có thể trở nên phơi phới như cũ.” 

             Nghe Trát Nhĩ Khắc nói như vậy, Lâm Huyền thầm kinh ngạc. 

             Như vậy, cây Thiên Hồn này thật đúng với tên gọi Thần Thụ. 

             Lâm Huyền muốn thu hạt giống vào trong nguyên giới, nhưng kết quả lại thất bại. 

             Không có cách nào, Lâm Huyền chỉ có thể để nó vào trong Thiên Tư Linh Phố. 

             “Có vẻ như hạt giống này vẫn còn một chút sức sống.” 

             Lâm Huyền dặn Bạch Linh Nhi hết lần này đến lần khác, bảo nó đừng ăn mất hạt giống này. Tuy là Bạch Linh Nhi còn đang ngủ say, nhưng hai người có tâm linh tương thông, nó vẫn có thể nghe được. 

             “Không đúng lắm.” 

             Nhưng vào đúng lúc này, Kẻ Điên đột nhiên mở miệng. 

             Lúc Lâm Huyền quan sát hạt giống, Kẻ Điên thì lại đặt mục tiêu lên trên những thi thể kia. 

             Võ giả có thể xông vào nơi này, hẳn là cường giả. 

             Những thứ đồ vật hữu ích bọn họ mang theo bên người, nhiều thứ trong đó có thể gọi là báu vật. 

             “Ngươi xem.” 

             Kẻ Điên đi tới, mở bàn tay ra trước mặt Lâm Huyền. 

             Trong tay hắn có hai chiếc nguyên giới, trong đó kiểu dáng của một cái trông hơi cổ xưa. 

             Kẻ Điên rót nguyên khí vào trong nguyên giới mới hơn kia, từ trong đó lấy ra một vài đồ lặt vặt. 

             Đồ quý giá thì ngược lại lại không có bao nhiêu, chủ yếu là một số thứ nhỏ nhặt. 

             Lâm Huyền không biết là hắn muốn biểu đạt điều gì. 

             Tiếp sau đó, Kẻ Điên lại rót nguyên khí vào trong chiếc nguyên giới khác. 

             Nhưng mà nguyên giới kia, vậy mà lại không tiếp nhận nguyên khí của hắn. 

             Bởi vì là do cách chế tạo, muốn phá hủy một chiếc nguyên giới thì vô cùng khó khăn. 

             Nguyên giới mà Kẻ Điên có thể dễ dàng phá hủy thì chỉ có một khả năng, đó chính là vốn nguyên giới đã bị phá hủy không thể tả rồi. 

             Nguyen giới nằm trong tay hắn, Kẻ Điên hơi dùng sức, vậy mà nguyên giới kia đã bị đập nát. 

             “Không phải hai nguyên giới này rơi xuống nơi này cùng một thời, thời gian hẳn là kém nhau hơn ngàn năm.” 

             Lâm Huyền lập tức đưa ra kết luận. 

             Lẽ nào nói, không phải những thi thể này chết cùng một lúc? 

             “Trên một số thi thể, ta phát hiện có dấu vết cắn xé của dã thú.” 

             Kẻ Điên mở miệng nói. 

             Sau đó, hắn kiểm tra thi thể bên cạnh cái bàn kia, mặt trên cũng có dấu vết cắn xé của dã thú như vậy. 

eyJpdiI6IlgwdnpCaXNMd2RJU2lFTXZocFQ5K0E9PSIsInZhbHVlIjoiNjBvd2kwNFhBckhDMUlqUTlcL3BIMDc1N1FGejlhbkdGdWJFK2VjcmhWdUl4emtJeVduajRvekt2N3UxOHdVeDN6SEQ0N014bzhHZ1gxS0JqK282bHB3YTcxY0VNQVdZN1VnRmthZTlSTytRKzNNdENRUUhzQTlaSmZpSFZpVmxUOXQ2WlF6bk5ZSmtzZ0JnUFhJKzZLaWlBcytnN3FvcXl2WTVlVWxiSFNTVFRjT09vOFNPYkxET3BoNmd5XC9pTHpnVnUrK242eENHY0pabXdmWjR6RERFeGpmY2xoTjFmTG9QU3hCTXV1M1wvMkRNXC9FVk1qbVZmOHJJN1VsaUZGNnUiLCJtYWMiOiJmYjhjYWViYzExMDNiNzExMWZhNTFhZmE4MGMxZGQ5Yzc1MjQ5MTIyMGRmZTg0ZTYzMDA2NTYzNDAwOTAxNmE4In0=
eyJpdiI6IlJ3VjVDdjRMb0FmeTlFZjN1eEZPbXc9PSIsInZhbHVlIjoiQURTaGpnTjBIcEttM0NZaUlJeFJJZ0pWV0VrVml6MndaWnYyWVlOZFh6eVlkeVpmK0M3VzhER1BxMHlLeW12ZzBEZG1pclVEbmE2dWxmK3BKYnZGNUdUZklXVzhiU1c5N1wvU09XOFM4S0dXQ0RHZTgyVjIrT0RUMG5zeFI1SXFwSGlrbnRSSENIZFJsQTQ5XC9uMU4wazJ0RkRTejZMOU8yMDNDVXVpRHBBTk1KK1ZnNFczckIzbVFoVFhXYW5ES3A1cURLZUlOQyt1dzhEY1lhdHFrVnZ3PT0iLCJtYWMiOiI0OWEwZTA5NWMzMmZjY2Q5MzllY2RmNmQwYTFmOWJkYzA5OGUxYmQxNjNlYzJmMGY1N2JmYzU0YmExMmExNWMzIn0=

             Kẻ Điên vừa nói xong, trong đại điện liền vang lên một tiếng gầm rú của dã thú.

Ads
';
Advertisement
x