Yêu thú! 

             Lâm Huyền lập tức xốc lại tinh thần. 

             Kẻ Điên cũng nắm chặt Đầu Hổ Đao trong tay, không dám có chút lơ là. 

             Hai người bọn họ đều là cường giả, nhưng mà yêu thú này lại có thể là thủ phạm dẫn đến nhiều cường giả ngã xuống, vì vậy mà bọn họ không thể thả lỏng một chút nào. 

             “Gru!” 

             Mãnh thú vẫn gầm rú, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề lao tới. 

             Trong lúc đang hoảng hốt, Lâm Huyền nghe thấy một tràng tiếng vang của xiềng xích. 

             Yêu thú kia đang không ngừng gãy dụa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ thoát ra được. 

             “Chúng ta đi!” 

             Lâm Huyền lập tức đưa ra quyết định. 

             Có quá nhiều chuyện không biết trong di tích này, Lâm Huyền không muốn khai chiến với yêu thú kia ở đây khi chuyện chưa đến nỗi là không thể làm gì khác được. 

             Cũng không biết là nó biết rõ ý đồ của Lâm Huyền hay là thế nào, mà yêu thú kia đột nhiên bắt đầu vùng vẫy dữ dội. 

             “Két, choang!” 

             Lâm Huyền nghe thấy rõ một tiếng vỡ giòn vang lên, hiển nhiên à xiềng xích đã bị kiếm chặt đứt. 

             Theo sau đó, một bóng đen đánh vỡ bức tường, vọt tới giữa nơi này. 

             “Đây là thứ gì vậy?” 

             Kẻ Điên nhìn con mãnh thú to lớn ở trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. 

             Lâm Huyền lắc đầu, hắn đã gặp không ít yêu thú ở trong núi hoang, nhưng lại chưa từng có con nào có thể so được với nó. 

             Nói nó là một con báo, nhưng nó phải to hơn con báo bình thường gấp mấy lần. 

             Trên người nó không có bộ lông, thay vào đó nó được thay thế bằng một số vảy màu đỏ sậm. 

             Phía cuối cái đuôi có hơi bồng bềnh, nhìn qua có vẻ giống một đầu sư tử hơn. 

             Trên người yêu thú này có đủ mọi đặc trưng của mãnh thú, nhất thời khiến Lâm Huyền cũng không thể nào phán đoán. 

             Hắn đã đọc những điển tịch trong Thần Sơn, so sánh chúng với nhau, cuối cùng đã rút ra một kết luận. 

             Yêu thú biến dị! 

             Có lẽ yêu thú này cũng chỉ là một con báo bình thường, nhưng mà trong quá trình phát triển, nó đã bị ảnh hưởng, lúc này mới biến thành hình dáng như vậy. 

             “Cẩn thận một chút, có khả năng là một yêu thú biến dị.” 

             Lâm Huyền lập tức nhắc nhở. 

             Kẻ Điên gật đầu, bày ra tư thế đề phòng. 

             Phàm là thứ dính vào hai chữ biến dị, chắc chắn đều là yêu thú vô cùng kinh khủng. 

             Yêu thú kia nhe răng, một luồng mùi tanh hôi bao phủ giữa đại điện. 

             Trong cái miệng đầy máu kia của nó, nước dãi chẳng xuống không ngừng. 

             Nhưng mà trong phút chốc, trên mặt đất vậy mà lại xuất hiện một vũng nước nhỏ. 

             “Con súc sinh này đã xem chúng ta như đồ ăn rồi.” 

             Trên mặt Kẻ Điên lộ ra vẻ hơi tức giận. 

             Giữa những yêu thú, chúng nó thờ phụng quy luật cá lớn nuốt cá bé. 

             Yêu thú này coi hai người họ thành đồ ăn, hiển nhiên là đã nhận định hai người là kẻ yếu rồi. 

             “Ta rất muốn xem xe, súc sinh này có chỗ nào dũng mãnh.” 

             Nói lời này xong, Kẻ Điên cầm lấy Đầu Hổ Đao, lập tức vọt tới phía mãnh thú kia. 

             Lâm Huyền cũng không vội vã tiến lên tương trợ, với sức mạnh của Pong Tử, cho dù không phải là đối thủ của yếu thú, nhưng tự bảo vệ mình thì lại không vấn đề gì. 

             “Ầm!” 

             Kẻ Điên tung một kích toàn lực, đánh xuống mặt đất, một đống đá lộn xộn bắn lên tung tóe. 

             “Không đánh trúng.” 

             Lâm Huyền nhíu mày. 

             Khoảnh khắc Đầu Hổ Đao hạ xuống, yêu thú đã biến mất không thấy đâu rồi. 

             Lâm Huyền vẫn luôn quan sát tình hình của cuộc chiến, nhưng mà chính ngay cả hắn cũng không có nhìn rõ được rốt cuộc yêu thú đã biến mất như thế nào. 

             Không chỉ bóng dáng biến mất, mà ngay cả mùi của nó cũng tránh sự cảm giác của Lâm Huyền. 

             Ngay lúc Lâm Huyền định tiến thêm một bước để tra xét, lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. 

             Thần Đạo Bộ Pháp! 

             Lâm Huyền không dám do dự, lập tức thi triển Thần Đạo Bộ Pháp đến mức tận cùng. 

             Bóng dáng hắn lóe lên, sau khi di chuyển ra mấy thước, hắn mới dám quay lại nhìn. 

             Chỗ hắn đứng ban đầu xuất hiện vài khe rãnh kinh khủng. 

             Đó là do móng vuốt của yêu thú tạo thành. 

             “Lực tàn phá thật là khủng khiếp!” 

             Lâm Huyền không khỏi sợ hãi than. 

             Nếu như đổi lại là võ giả bình thường, một kích này cũng đủ để giết chết họ trong vài giây. 

             Cho dù là bản thân, nếu như không thể né tránh kịp thời, cũng sẽ chịu thương tổn trí mạng. 

             Ở xa xa, Kẻ Điên càng nghĩ mà sợ. 

             “Súc sinh này mạnh thật đó!” 

             Thân hình Kẻ Điên vững vàng lại, lần nữa giơ Đầu Hổ Đao trong tay lên. 

             Đầu Hổ Đao phun ra nuốt vào đao nhọn, hắn cũng không dám lại gần người của yêu thú này nữa. 

             “Vù!” 

             Cùng với một tiếng xé gió, đao nhọn kia bổ ngang về phía yêu thú. 

             Lúc xông vào trận nỏ tiễn, đao nhọn của Kẻ Điên đã bày ra uy lực. 

             Nhưng mà lúc này, ở tốc độ chậm, lại yếu đi một phần. 

             Tuy đao sắc nhọn, đánh không trúng mục tiêu thì lại không hề có tác dụng gì cả. 

             “Ầm!” 

             Đá vỡ bay tứ tung, yêu thú lại dễ dàng né tránh sự công kích của hắn lần nữa. 

             “Không thể nào, nhất định phải không chế được nó.” 

             Lâm huyền đang suy xét cách đối phó. 

             Tốc độ của yêu thú rất nhanh, dù là sau khi thi triển Thần Đạo Bộ Pháp, nhưng mà Lâm Huyền và nó cũng không hơn không kém. 

             “Nếu như không thể giữ hạn chế hành động của nó, cho dù là ta, cũng sẽ không thể làm thương tổn nó một cách hiệu quả được.” 

             “Bá Thể Thần Công, ta có thể dùng thân thể để chống lại với nó.” 

             “Nhưng mà, ta cùng lúc kiềm hãm súc sinh này, thì hành động của bản thân cũng sẽ bị hạn chế.” 

             “Không biết hồn lực của nó thế nào.” 

             Suy nghĩ của Lâm Huyền thay đổi chớp nhoáng, lập tức lại đưa ra quyết định. 

             Yêu thú kia di chuyển rồi. 

             Biết mình không thể giải quyết Lâm Huyền trong thời gian ngắn, nó lại chuyển mục tiêu, nhằm về phía Kẻ Điên. 

             Khí thể khủng bố kia lộ ra không sót chút gì, nó lướt qua Lâm Huyền, há mồm lập tức phun ra một mồm lửa. 

             “Súc sinh này vậy mà lại còn biết phun lửa!” 

             Kẻ Điên nhíu mày. 

             Ngọn lửa này cũng không nhanh, Kẻ Điên lập tức liền muốn tránh sang bên cạnh. 

             Nhưng mà, hắn mới vừa di chuyển, yêu thú kia liền nhào lên. 

             Miệng phun lửa chỉ là để giả vờ tiến công, là con yêu thú đang chờ hắn tránh né. 

             “Xong rồi!” 

             Trong lòng Kẻ Điên hiện lên một tia tuyệt vọng. 

             Hắn đã thấy sức phá hoại của con yêu thú này, một khi bị đến gần, chắc chắn hắn sẽ chỉ có chết mà không có sống. 

             Khoảng cách gần như vậy, thậm chí ngay cả nâng đao lên để chống cự thì cũng là hy vọng xa vời đối với hắn. 

             Nhưng mà ngay lúc này, Lâm Huyền lại đột nhiên la lớn. 

             “Ra tay, giết nó!” 

             Lâm Huyền cầm trường kiếm trong tay, chém về phía yêu thú. 

             Chẳng biết như thế nào, yêu thú kia vào thế không thể đỡ, thân thể đột nhiên có một khoảnh khắc dừng lại. 

             Trong lòng Kẻ Điên lại dấy lên hy vọng lần nữa. 

             Hắn lập tức rót nguyên khí vào trong Đầu Hổ Đao, đánh về phía yêu thú. 

             “Chết đi!” 

             Vẻ mặt Kẻ Điên dữ tợn. 

             Yêu thú này khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi, đây là sự sỉ nhục. 

             Lúc này, hắn không còn giữ lại bất cứ điều gì, đánh cuộc hết tất cả nguyên khí của mình lên trên một đao này. 

             “Vù!” 

             Đầu Hổ Đao hạ xuống. 

             Song, yêu thú lại bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của Lâm Huyền, thân thể hơi di chuyển ra một chút. 

             Cũng chính lúc di chuyển ra một chút này, làm nó tránh được vết thương trí mạng. 

             “Gru!” 

             Yêu thú bị đau, rống lên đánh về phía Kẻ Điên. 

             “Xong rồi!” 

             Trong lòng Kẻ Điên chợt lạnh đi, hắn của lúc này đã không còn dư sức để mà tránh né nữa. 

             Ngay lúc hắn định nhắm mắt xuôi tay cam chịu số phận, một mũi kiếm màu trắng đâm xuyên qua thân thể của yêu thú. 

             “Phụt!” 

             Máu tươi phun ra, dính hết lên cả người Kẻ Điên. 

             Xác nhận yêu thú không còn nhúc nhích nữa, Kẻ Điên mới thở dài nhẹ nhõm, ngã ngồi trên mặt đất. 

             “Ơn cứu mạng, Kẻ Điên ta nhớ kỹ.” 

             Thật lâu sau, Kẻ Điên mới mở miệng nói. 

eyJpdiI6IkI2d1F1OTlcL2xiNGxqSnQ2UEU0NFZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNobzVjcmR5YmczUjkrR0lGVlhpU0JoM1pUaFlkOVBIaGZNMFppK1VLUXM2cms5U0M1YXpuZStmTzNhNXg0emNTTlhWa2t2cmRBY0hcL3VoZG9iN0hjaVhVc054MXZ4VHpJRmIydEY1WTE2NXJXRVJZdnZoeTZvQno1SVpyenJXcXBOb0taZ255bEZMMUUwVVhwYndTWG00ZDFWRXZJRnlcL1p1ZHNJTWdJSDRoOEVxVWxvR2JEaXRRSkY2blRycjBRVmppMUNSeTVmUVN4NlwvazJRMCswXC9FQUdtTUdvWlNUVEdEd2VSV1wvclhoeGI1NTJpR3pOa3cxQU05dDBzT0szd0kwd0wzYm5BZ3F6eXkrQ1IrXC9iXC9xWXozdVg2MVdndkZRMnB4N1hhNnFrdVhhU3ZkeFN1c3JnekIxQmdQQk5mdjFYKytGaU5jTVwvR3lMdXI0K29VT0JKdXJjMEJnV3A4U0daMXBwYjhQMW03cGNGazhrWG1BTndLVlliUmRiQkEzIiwibWFjIjoiZDVmOWJjMzJhMGY4ODA5NjFjZTY2MmFiMmE4NTllMGEzYmU5NTlmZWRmOWI3Mzg1ZDVjOTgxNDdkMDQzZmZlYyJ9
eyJpdiI6IjJJYkptb2p6SkptQjdKRjlJRjVEY3c9PSIsInZhbHVlIjoiRkNLQnRhZ0lDaUlzb0I5MTRhRnpBRXlcL2ZTNUlBNDRIRlE3ZmhEYjBFd1grbmdRSWRvcjFCYm12S24zTGNvUlJic1Z0OUZEaWNESGRzNVBOdW5sN1wvZmEwZTJOdTNydXcwbld5TmhWaSt2WGo3WWw3c3dqdWtEQkJsUVlzcEJZQVJGU0hPNVlvRUg1Sk5zVEtIQXV0bExPUlVJZWlCNXhzSkVJbXd3Vm5UbWZrRGFIYzJHdXJEdGlta3RxRmlDSE1mMlwvdURPMWxpMk9wMm9lazJaMk9NQzhkMVQ3bkY0N2NwS2xcL0RvSWI2cUo5ak53RlRUTEg1Q3RyMnZHM3hNcklxazJscW52Wk04SzhUUExlK3FsTjhQakZaUkR1TTVmNnI0aStQVWZheXQ4cW5UOGo3RUVzTmtjUUxUbE5QdXFqTlA1bGxTZmN0RW53K053YnFKc1QrakhxdlpJR1NNZ1ZnZzlTM3dLbEpiMnc5ZE9jMWtnanpyejlFdTZpMHdkTCIsIm1hYyI6IjUwOWRkYjc0NGIyMDVmM2EyYmI5Y2IzMDczNTQzMDQ5ZGY1NjgyMDU3ZWU0ZmI1YmQ5MWUzYzM4MWQxNjU5YWQifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x