Nào ngờ, Lâm Huyền càng khiếp sợ hơn.
Hắn có thể đâm xuyên qua thân thể của yêu thú này, phần nhiều là dựa vào uy lực của Chân Long Kiếm.
Nhưng mà, so với Đầu Hổ Đao trong tay Kẻ Điên, nó cũng không phải là bảo bối gì.
Nếu như không phải yêu thú thoáng tránh, Kẻ Điên hoàn toàn có thể một đao chém đầu nó.
Lâm Huyền lấy ra một viên linh đan ném cho Kẻ Điên, bảo hắn khôi phục nguyên khí.
Ở loại nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, cho nên hai người nhất định phải bảo đảm bản thân luôn ở trong trạng thái tốt nhất.
Một lúc lâu sau, Kẻ Điên mới đứng lên.
“Thứ này sao chia đây?”
Lâm Huyền nhìn xác con yêu thú trên mặt đất, mở miệng nói.
Con yêu thú đáng nghi này đã vượt qua cảnh giới Hóa Nguyên, có thể nói rằng toàn thân nó là bảo bối.
Móng vuốt sắc nhọn kia, thậm chí không cần mài giũa, đã là một binh khí có thể xuyên kim nứt thạch.
“Ta muốn móng vuốt, nội đan để cho ngươi.”
Kẻ Điên trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói.
Lâm Huyền gật đầu, cũng không có ý kiến gì.
Móng vuốt này đúng là vật liệu luyện khí hiếm có, nhưng mà hắn đã có Chân Long Kiếm rồi, móng vuốt này với hắn mà nói cũng chỉ là có cũng được không có cũng chẳng sao.
Ngược lại là nội đan kia, mai này khi hắn đột phá cảnh giới, có thể sẽ có một chút tác dụng.
Hai người thương lượng một lúc, liền chia cắt yêu thú này ra.
Kẻ Điên rất vừa lòng với móng vuốt này, vừa đúng lúc hắn đang thiếu một binh khí.
Tuy là trong di tích không có thứ quý báu gì, nhưng mà có được móng vuốt này, cũng coi như là một loại an ủi đi.
Ngược lại là lòng Lâm Huyền tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lúc tiến vào di tích, hắn nghi ngờ di tích này có liên quan đến hồn sư.
Nhưng mà, ngoại trừ hạt giống cây Thiên Hồn miễn cưỡng có thể kéo lên chút liên hệ ra, hắn không còn bất cứ phát hiện gì.
“Chẳng lẽ, là cảm giác cùa ta sai rồi sao?”
Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Quay đầu nhìn di tích này một chút, Lâm Huyền chỉ có thể đè nghi ngờ này xuống đáy lòng.
Vừa đến thành Húc Nhật, hai người bèn chia ra.
Kẻ Điên muốn đi luyện chế binh khí, Lâm Huyền một mình về Tiêu Dao Lâu.
Mới vừa tiến vào Tiêu Dao Lâu, Lâm Huyền liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bao Đan Sư!
“Đúng lúc muốn tìm ngươi đây!”
Trong mắt Lâm Huyền chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Ngày đó, chẳng qua Lâm Huyền chỉ dạy dỗ hắn một phen, hắn lại mua chuộc người của Tiêu Dao Lâu muốn ra tay với hắn.
Thử nghĩ xem, nếu như lúc đó Tôn Vân thật sự ra tay thành công, vậy hắn sẽ có kết cục thế nào?
Lâm Huyền đột nhiên tiến lên, một cước đá vào sau lưng của Bao Đan Sư.
Tuy là không có dùng kỹ thuật võ thuật, nhưng mà sức mạnh kinh khủng kia cũng không phải là thứ mà Bao Đan Sư có thể chống đỡ được.
Cho nên dưới sức mạnh to lớn, Bao Đan Sư chợt lảo đảo, ngã xuống như chó ăn cứt.
“Mẹ nó ai dám án toán lão tử, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi!”
Hắn còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất, thì đã chửi ầm lên.
“Bắt lấy hắn, ta phải giết chết hắn!”
Lâm Huyền đứng đó, bình tĩnh đến có hơi đáng sợ.
“Tới đây, ta muốn xem xem ngươi giết chết ta như thế nào.”
Bao Đan Sư đứng dậy, sau khi nhìn thấy Lâm Huyền, sắc mặt hắn trở nên vô cùng xấu.
“Là ngươi? Vì sao ngươi lại đánh lén ta?”
Lần trước bị Lâm Huyền dạy dỗ trước mặt mọi người, khiến hắn canh cánh trong lòng.
“Đánh lén? Ngươi quá đề cao bản thân rồi.”
Lâm Huyền cười cười.
“Trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, cũng cần phải đánh lén à?”
Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Bao Đan Sư trở nên càng khó coi hơn.
Hôm ấy, ở hiệp hội đan sư, Lâm Huyền đã dùng thân phận để chèn ép hắn, khiến rất nhiều đan sư cũng không dám nói chuyện vì hắn.
Không ngờ, lúc này vậy mà Lâm Huyền lại nhắc tới chuyện này lần nữa.
“Lâm Đan Sư, ngươi không cảm thấy mình có hơi quá đáng à?”
“Thân là đan sư, ngươi lại không có một chút phong độ mà đan sư nên có.”
Lâm Huyền tiến lên, khí thế trên người tản mát ra một luồng nguy hiểm.
“Ngươi phái người đánh lén ta, chuyện này thì có phong độ à?”
“Ngươi biết không? Trên thế giới này người khiến ta ghê tởm nhất, chính là loại người chỉ biết cầm gậy vung tiền.”
Trên mặt Bao Đan Sư lộ ra chút vẻ tránh né.
“Ngươi ngậm máu phun người! Ta phái người đánh lén ngươi lúc nào chứ?”
Khi nói, hắn liên tục lui về phía sau, ý đồ tìm kiếm sự che chắn.
Hắn là một đan sư, bàn về thân thủ, không biết kém bao nhiêu so với Lâm Huyền.
Đối kháng chính diện, hiển nhiên là cách làm không sáng suốt.
Với thực lực của hắn, cho dù là có bảo hắn tu luyện một trăm năm nữa, hắn cũng không thể nào đuổi kịp Lâm Huyền.
“Có chút sức mạnh thì không biết bản thân mình là ai à?”
“Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta nói một câu, lập tức sẽ có người tới lấy đầu của ngươi.”
Bao Đan Sư chui vào trong đám người, lúc này mới cảm nhận được cảm giác an toàn một chút.
Thân là đan sư, có rất nhiều người tìm đến hắn.
Trong Tiêu Dao Lâu này, số người đã từng nhận được ân đức của hắn càng nhiều hơn.
Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có tự tin như thế.
Đối với hắn, Lâm Huyền chỉ là một võ giả có hơi mạnh một chút mà thôi.
Chỉ cần khai bảng giá đủ hấp dẫn, tự nhiên sẽ có người giúp hắn ra tay đánh chết Lâm Huyền.
Lâm Huyền thấy thái độ đáng ghét này của hắn, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Nếu như hắn bằng lòng nhận sai, Lâm Huyền cũng không ngại bỏ qua cho hắn. Dù sao, hắn không phải là loại thích giết người thành thói.
Nhưng mà Bao Đan Sư này, đã sắp chết đến nơi rồi mà còn không tự biết.
Có người có thể uy hiếp Lâm Huyền ư?
Không có, phóng mắt nhìn cả cái Tiêu Dao Lâu cũng không có ai có cái thực lực này.
“Tự tìm chết!”
Trong mắt Lâm Huyền hiện lên một vệt ánh sáng hung ác.
Hắn đưa tay nắm lấy trường kiếm, vọt về phía Bao Đan Sư.
Giết loại người này, hắn sợ Chân Long Kiếm của mình sẽ bị vấy bẩn.
Bao Đan Sư thấy thế, lập tức liền chui vào trong đám người.
Lần này, hắn đã thật sự hoảng sợ.
Sở dĩ hắn dám khiêu khích Lâm huyền, chính là cho rằng hắn đang ở bên trong Tiêu Dao Lâu nên Lâm Huyền sẽ không dám rat ay.
Lúc này, Lâm Huyền rút kiếm vọt tới, khiến hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Ngăn cản hắn, mau ngăn hắn lại!”
Hắn không ngừng lẩn trốn ở trong đám người.
“Ai giúp ta giết hắn, ta liền giúp người đó luyện chế một lò đan dược!”
Nhưng mà, lại không có ai tiến lên.
Phần thưởng lớn, tất có người dám lao đầu.
Song, đó cũng phải có mạng để lấy phần thưởng này.
Nếu như thay Lâm Huyền thành một người khác, thay bằng bất cứ một võ giả nào, cho dù giống như võ giả thẻ cam, cũng sẽ có người dám ra tay.
Đối mặt với Lâm Huyền, không ai sẵn lòng trợ giúp hắn.
Sau khi Lâm Huyền gia nhập Tiêu Dao Lâu, hắn chưa từng bại trận.
Mấy ngày trước, phòng tu luyện lại còn bị đột nhập.
Đánh nhau với một tên biến thái như vậy, vậy không phải là ông lão ngại mình sống quá lâu hay sao?
Bao Đan Sư vẫn chạy trốn như cũ, Lâm Huyền theo sát phía sau, cuối cùng hắn muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.
Lâm Huyền cầm trường kiếm trong tay, đứng ở trước mặt của hắn.
“Ngươi không thể giết ta, ta là đan sư cấp hai!”
“Nơi này là Tiêu Dao Lâu, ngươi dám động tay, sẽ có rất nhiều người tới giết ngươi.”
“Ta là đồ đệ của Vương Khang, ngươi không dám giết ta!”
Bao Đan Sư ngã trên mặt đất, vẫn đang không ngừng lui về phía sau.
Hắn định tìm cái cớ ngăn cản Lâm Huyền, lại phát hiện hắn cũng không thể ngăn cản Lâm Huyền.
“Nói xong chưa?”
Lâm Huyền giơ trường kiếm trong tay lên, lạnh lùng nhìn hắn.
“Giết ngươi, ta không cần phải lo ngại bất cứ thứ gì cả!”
Lời vừa dứt, trường kiếm trong tay hắn vẽ ra một đường cong.
Trong mắt Bao Đan Sư ngập tràn sự tuyệt vọng, thứ ánh sáng ấy là thứ ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời hắn.
“Phập!”
Từ đầu đến cuối, không hề có bất cứ một ai tiến lên ngăn cản hay gì cả, ngơ ngác nhìn Lâm Huyền rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất