Diệt Hồn Chưởng! 

             Đây đúng là tên của chiêu thức này. 

             Lâm Huyền ngây ngẩn cả người. 

             “Đây là mảnh vỡ linh hồn của Bất Diệt ư?” 

             Hắn chưa từng nhìn thấy hồn kĩ này, có lẽ ngay cả Trát Nhĩ Khắc cũng chưa gặp được. 

             Diệt Hồn Chưởng, vừa nghe tên đã biết chiêu thức này đáng sợ bao nhiêu. 

             Quả nhiên, ngay sau đó, Lâm Huyền thấy được vẻ khiếp sợ của những kẻ khác. 

             Bàn tay khổng lồ kia vỗ úp xuống từ không trung. 

             Ngẩng đầu nhìn lên, tựa như trời sắp sập xuống vậy! 

             Lâm Huyền nhìn bàn tay khổng lồ kia, cảm giác đầu choáng mắt hoa. 

             Hắn thấy như linh hồn của mình đang bị quấy nhiễu vậy, nỗi đau kịch liệt này khiến cho hắn không tự chủ được mà hét lên. 

             Nỗi đau đớn này phát ra từ tận linh hồn. 

             Hồn lực của Lâm Huyền đứng trước Diệt Hồn Chưởng này, quả thật là không đáng nhắc tới. 

             “Đây chỉ mới là hình ảnh lưu lại trong linh hồn của hắn!” 

             “Những người bị công kích lúc đó, đã có cảm giác như thế nào?” 

             Nghĩ tới đây, Lâm Huyền không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. 

             Thực lực khủng bố này vượt xa tưởng tượng của Lâm Huyền. 

             Cường giả cấp Chí Tôn, quả nhiên đáng sợ! 

             Đương nhiên, phương pháp công kích của Hồn sư chỉ tồn tại trên phương diện linh hồn. 

             Dù vậy, nó cũng đã mang tới cảm giác vô cùng kích động. 

             Như vậy, những Đại Đế, Chí Tôn chân chính sẽ có thực lực như thế nào đây? 

             Lâm Huyền nghĩ tới đây, nhiệt huyết sôi trào. 

             Hủy thiên diệt địa! 

             Có lẽ cũng không ngoa khi dùng những lời này để hình dung. 

             Lúc này, bàn tay khổng lồ kia cũng đã hạ xuống. 

             Cảm nhận của Lâm Huyền với Diệt Hồn Chưởng còn chưa đủ trực quan, dù sao thì hắn cũng chỉ cảm nhận được qua mảnh vỡ linh hồn. 

             Biểu hiện của những kẻ ở hiện trường mới thể hiện ra được uy lực chân chính của Diệt Hồn Chưởng. 

             Ở những nơi mà bàn tay khổng lồ chạm đến, cũng không có những cảnh tượng quá khủng khiếp như trong tưởng tượng. 

             Im hơi lặng tiếng! 

             Phần lớn kẻ thù đều phải chết đi trong nỗi im lặng tột độ. 

             Bọn họ thậm chí còn không thể hiện ra được bất kì nỗi đau đớn nào mà đã trực tiếp ngã xuống. 

             Chiến trường lớn như vậy, có hô hấp, có hơi thở, lại không tìm thấy nổi linh hồn. 

             Chỉ một chưởng, đã diệt sạch được tất cả kẻ thù trong đó. 

             Không có phản kháng, không có giãy dụa, không có chém giết! 

             Lâm Huyền nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt suýt thì rơi ra ngoài. 

             Đây vẫn còn là người ư? 

             Trước kia, hắn cảm giác uy lực của Trảm Hồn Kiếm đã rất mạnh mẽ rồi. 

             Dù sao thì cũng chỉ là một chiêu thức phụ trợ, có thể gây ra tổn thương cho đối phương mà thôi, Lâm Huyền có thể giành chiến thắng rất dễ dàng. 

             Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, so với Diệt Hồn Chưởng, Trảm Hồn Kiếm chỉ là cái rắm! 

             Tuy rằng không biết được thực lực của những kẻ thù này, nhưng nếu đã dám tới tấn công cường giả cấp Chí Tôn thì thực lực sẽ không kém bao nhiêu. 

             Nói cách khác, người yếu nhất trong bọn họ chắc chắn cũng phải có thực lực Lục Cảnh! 

             Nói lớn hơn một chút thì thậm chí còn có thể có cường giả cấp Đại Đế! 

             Dùng một chiêu giết chết cường giả cấp Đại Đế trong một giây, loại thực lực này, Lâm Huyền nghĩ cũng không dám nghĩ tới. 

             Nhưng vào lúc này, vài dòng chữ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Huyền. 

             “Đây… là chiêu thức của Diệt Hồn Chưởng?” 

             Lâm Huyền ngạc nhiên. 

             Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng lần thu hoạch này lại đáng sợ như thế. 

             Sau khi truyền thừa của Hồn sư chấm dứt, công kích linh hồn đối với Võ giả mà nói gần như chính là trí mạng. 

             Trong trận chiến giữa các cường giả, có rất ít người để ý phòng bị công kích linh hồn.  

             Hiện tại, Lâm Huyền lại nắm trong tay thêm một loại sát khí lớn. 

             Nếu sử dụng thật tốt, hắn sẽ không còn đối thủ trong cùng cảnh giới nữa. 

             Hình ảnh thay đổi, Lâm Huyền thoát ra khỏi mảnh vỡ kí ức kia. 

             “Gia, có thu hoạch gì không?” 

             Trát Nhĩ Khắc lập tức lên tiếng hỏi. 

             Lâm Huyền há miệng thở dốc, lại không biết nên nói như thế nào. 

             Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời. 

             “Diệt Hồn Chưởng!” 

             Chỉ ba chữ này, đã khiến Trát Nhĩ Khắc im bặt. 

             Thật lâu sau, hắn mới hét lên với giọng điệu kì quái. 

             “Diệt Hồn Chưởng?” 

             “Gia, lần này ngài thật sự đã nhặt được bảo bối rồi!” 

             “Không ngờ rằng người đang được ẩn giấu trong cây Thiên Hồn lại là vị tổ tông này.” 

             “Hahaha, có được Diệt Hồn Chưởng rồi, về sau có lẽ ngài sẽ không tìm thấy đối thủ trong cùng cảnh giới nữa.” 

             Phản ứng của Trát Nhĩ Khắc rất thái quá. 

             “Diệt Hồn Chưởng mạnh lắm sao?” 

             Lâm Huyền tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại. 

             Hắn chưa gặp qua bao nhiêu hồn kĩ, vậy nên khiếp sợ cũng là hợp lý. 

             Nhưng phản ứng của Trát Nhĩ Khắc lại có chút kì lạ. 

             Dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là một cường giả Hồn Bát Cảnh. 

             Lúc Hồn sư còn chưa sa sút, dù không tính là cường giả mạnh nhất thì cũng có thể tính là xưng bá một phương. 

             “Gia, ngài có điều không biết.” 

             “Hồn Cửu Cảnh cũng không hoàn toàn giống nhau.” 

             “Hồn Cửu Cảnh bình thường, theo ta thấy cũng cũng chỉ đến thế mà thôi.” 

             “Cảnh giới của họ cao hơn ta, lãnh ngộ về quy tắc thiên địa cũng cao hơn ta.” 

             “Nhưng xét về hồn lực và thực lực, ta còn thật sự khinh thường bọn họ.” 

             “Nhưng vị này lại không như thế.” 

             “Hắn xếp thứ mười sáu trong số các cường giả Hồn Cửu Cảnh.” 

             Lâm Huyền nghe hắn nói vậy, cũng trừng lớn hai mắt. 

             Xếp thứ mười sáu trong số cường giả Hồn Cửu Cảnh ư? 

             Dựa theo cách nói của Trát Nhĩ Khắc, ở thời đại kia, số cường giả Hồn Cửu Cảnh cũng không ít. 

             Trong số nhiều cường giả cấp Chí Tôn như thế mà có thể xếp thứ mười sáu, sao có thể là kẻ tầm thường được? 

             “Nói hắn xếp thứ mười sáu, thật ra là có hơi bảo thủ.” 

             “Xét về thực lực, vị thứ của hắn đúng là không cao.” 

             “Nhưng xét về lai lịch, hắn là người lớn tuổi nhất.” 

             “Có rất nhiều hồn kĩ được tạo ra từ tay hắn.” 

             “Trong số những vị cường giả xếp trước hắn, có một số người là đệ tử của hắn.” 

             Nghe hắn nói xong, Lâm Huyền đã hoàn toàn sợ tới ngây người. 

             Đây đúng là một vị tổ tông! 

             Theo cách nói của Trát Nhĩ Khắc thì xem hắn là tổ tông của Hồn sư cũng không quá. 

             Trở thành Chí Tôn có lẽ đã vô cùng khó khăn, nhưng khó khăn nhất chính là trở thành vị Chí Tôn đầu tiên. 

             Phía trước hắn, không có đường đi. 

             Hắn phải dùng rất nhiều kinh nghiệm của bản thân để chậm rãi tìm ra một con đường. 

             Khai sáng ra con đường thích hợp cho đại đa số tu luyện giả là chuyện cực kỳ phức tạp. 

             Nói không khoa trương thì, những Hồn sư Hồn Cửu Cảnh phía sau hắn, đều đã dẫm nát bờ vai của hắn mà đi. 

             “Ôi, không ngờ rằng tới cường giả như thế cũng không tránh khỏi cái chết.” 

             Trát Nhĩ Khắc thở dài một tiếng, liên tục cảm thán. 

             Nếu hắn không có duyên tránh thoát một kiếp thì cũng đã chết từ lâu rồi. 

             Nhưng theo như lời hắn nói vậy, hắn có mạnh đến mức nào, cũng không thể mạnh hơn so với người trước mắt này. 

             Ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ bản thân được, vậy Trát Nhĩ Khắc làm sao có thể đây? 

             “Diệt Hồn Chưởng này hình như còn chưa trọn vẹn.” 

             Đúng lúc này, Lâm Huyền lại lên tiếng. 

             Diệt Hồn Chưởng đã khắc sâu trong đầu hắn, nhưng lúc hắn nhìn thấy nó, uy lực của nó lại kém hơn rất nhiều so với tưởng tượng. 

             Không nói đến hủy diệt Võ giả cùng cảnh giới thì khi so sánh với Trảm Hồn Kiếm, dường như cũng yếu hơn một chút. 

             “Là vị tiền bối kia đang bảo vệ ngài.” 

             Trát Nhĩ Khắc lên tiếng. 

             “Linh hồn của ngài tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chỉ mới đạt tới Hồn Tứ Cảnh.” 

             “Nếu cho ngài đầy đủ Diệt Hồn Chưởng, ngược lại sẽ không phải chuyện tốt.” 

             “Đợi ngài ăn xong viên linh đan thứ ba, hẳn là mới có thể bước đầu phát huy uy lực của Diệt Hồn Chưởng.” 

             Lâm Huyền gật đầu, thu về số trái cây còn lại. 

eyJpdiI6ImdLVUpXOUxXMVg3SWlMYVlYMmQ0anc9PSIsInZhbHVlIjoicDhpNzdlQ2tPUkx0THRuUTdoWldlck92QmFpSzcxSXFobGNyd3hQbGpUTGlcL3FXNDFLZCtyTmlvU2taM2t6aFwvamlBZ1ZiaWVKRHNLVmd6b3E0WUxJXC9wRTlVMzdlQlZlbG5IcU9hbUhDR25JV0djV0lBcmVEK0k0dTdONURpUWlsM0xaQ1FpUGRtc0hIbHhhNFlTbW1UUk5ZeWtJaExqOHVTWUhjUkpDbUpwcWtTclwvTTRMY1E4UUg1WWVVMGhKb3dZOHRiakduK1pyUnFwK1VKWmpDYXFzUGNXWXVnc2M4QnpmcGd2WDkzOGlYQ1Y5bGU2NVBqclprS0FPTjlmSWVqblFLSGFBbjZuY3RiNmIyN1lyOFBDMU9IR3FWU1pMNkRrc0VTWFFudVdrZHBEYkdjNG1hc1dDNE5QYjU0RXpVRmJJelZSdU5SZzhLUmpcL1dieGNjTXlsR1wvUEJmRloyWFpKOW1mUkphcUhCK083dGdjN3FsWFlKYU43M05CdjVoSUJzNVNGY0RWUGR6UWNlUCs5VEN5M3lUMk00YVU5VHRNeWlqUVptT1VvUzFaMzgrZm1VR3RqdTYwWXNoWG9zYSIsIm1hYyI6IjZiNDBiMDMzNzFlMTBjZDRmMGQxMTNkMjFmOWMzYTg1YmRlNWUwNWQzYzIyNTEzZDM0YzI2YzZhNmRmZGQyMGEifQ==
eyJpdiI6IjYrTXByaHVvZ040azloWStKdGhEb3c9PSIsInZhbHVlIjoiNnVSbitDMEdVNVJ2SjhHdklaUlkrZUFZTlwvSVZSWVQ2YmFOeFNqVUJzblBGY2g3amIremcwR1FLMVpzK3o5djJ6N0RBSzNhajNHY3NlRzNGWTBvd1JsalhWQ2cwRHBoVllIUGtHRFVWZmxJTzlDcE5qUmZWR0plelhvWEF6UHVCeHpmV08zRkljQjZwTHBQaWZ0eHEwUkJ4dDM2Qlh2SXIybVl2S1dcL1NrOUdcL0RjcDRTWWVCa3VhWGw1QTNQU2FlZkhCeGtXQWFWZmRIS2oyY01nZ1hWaEJzMUlcL09wZTRkWXJMaU5OWVllSm89IiwibWFjIjoiY2JmMWU3ODAxMmY5NmMzMTk4ZmU5NTc0YjEzM2E4ZGQ2NGM2YzIyMTk4ZDU4NTgxOWM2NTIyMTRmZjU2MmI2NSJ9

             
 

Ads
';
Advertisement
x