Sau khi linh hồn bị Lâm Huyền luyện hóa, Thần Thụ đã nhỏ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nhưng mà, bản thân Thần Thụ vẫn chưa bị thương tổn.
“Thu hồi thứ này lại, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng.”
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Hắn đi ra phía trước, vây quanh rễ cây của Thần Thụ, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt đất.
Sau khi làm xong việc này, Lâm Huyền tiến lên, ôm lấy thân cây của Thần Thụ.
“Lên!”
Lâm Huyền hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ra sức.
Lực quy tắc được rót vào, Thần Thụ đã bị Lâm Huyền nhổ tận gốc.
Phía trên rễ cây cũng không hề dính chút bùn đất nào.
Lâm Huyền gõ vài cái lên phía trên, dùng Thổ quy tắc chia tách bùn đất và rễ cây.
Sức nặng của Thần Thụ vượt xa tưởng tượng của Lâm Huyền, tuy là sức mạnh của hắn cũng không kìm lại được mà lắc lư mấy cái.
Hắn lập tức mở Thiên Tư Linh Phố rồi trồng Thần Thụ vào.
“Ở trong Thiên Tư Linh Phố, thời gian mà Thần Thụ nở hoa chắc là sẽ ngắn đi rất nhiều.”
Vẻ mặt Lâm Huyền vui mừng.
Chuyến đi đến Bí Cảnh Thần Thụ lần này, hắn đúng là kiếm lời đầy bát.
Tạm thời không nói đến Thần Thụ đã trưởng thành qua vô số năm tháng này, chỉ cần là hạt giống linh hồn này đã cho hắn hưởng lợi không nhỏ.
Đợi đến khi hắn hấp thu hết các mảnh nhỏ linh hồn xong, tất nhiên uy lực của Diệt Hồn Chưởng sẽ tăng lên một bước.
“Đi thôi.”
Lâm Huyền nói với Kẻ Điên.
Từ khi Lâm Huyền bắt đầu tu luyện, Kẻ Điên vẫn luôn hộ pháp ở bên cạnh.
Trải qua khoảng thời gian chiến đấu này, rõ ràng là thực lực của Kẻ Điên cũng tăng lên rất lớn.
Sau khi trở về, đợi hắn chuyển hóa tài nguyên trong nguyên giới thành thực lực, tất nhiên sẽ tăng lên nhiều hơn nữa.
Lâm Huyền nhìn Kẻ Điên, khẽ cười một tiếng.
Cách làm này của mình không biết có tính là thay đổi lịch sử hay không.
Ở ghi chép trong Thần Sơn, cuối cùng, người sáng tạo Phong Ma Lục Thức không được chết già.
Hiện giờ, Lâm Huyền sửa chữa công pháp cho hắn, lại cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, có lẽ hắn có thể đi theo một con đường khác.
Hai người ra khỏi Bí Cảnh, lập tức bị ngăn lại.
“Lâm Huyền!”
Người lên tiếng là Liễu Thúy Thúy.
Lúc này, nàng mang vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Lâm Huyền.
Từ sau khi Tà Võ và độc sư xâm nhập vào Bí Cảnh Thần Thụ, nàng vẫn luôn tự trách mình.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lâm Huyền bọn họ vẫn chưa đi ra, Liễu Thúy Thúy theo bản năng cho rằng bọn họ đã chết ở bên trong.
Trong mắt nàng, Lâm Huyền có mạnh như thế nào, muốn đối mặt với ba kẻ địch vẫn không đủ.
“Rất ngạc nhiên sao?”
Lâm Huyền tiến lên, lấy quả của Thần Thụ ra rồi ném cho Liễu Thúy Thúy.
Sau khi Liễu Thúy Thúy xem xét xong, lập tức cẩn thận cất đi.
“Đây có thể là quả cuối cùng, ta không cẩn thận hủy diệt Thần Thụ rồi.”
Lâm Huyền mở miệng lên tiếng.
Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt đẹp của Liễu Thúy Thúy trợn to.
Một quả cuối cùng?
Nàng không ngờ, chuyện sẽ biến hóa đến tình trạng này.
Ban đầu, nàng còn muốn dùng hạt giống này để làm một vài thực nghiệm.
Nếu không thành công mà nói, sau này lại đến lấy hạt giống cũng không muộn.
Bây giờ xem ra, nhất định phải đổi xử cẩn thận.
“Ngươi... đột phát đến cảnh giới Quy Nhất rồi?”
Trên mặt Liễu Thúy Thúy có chút ngờ vực, mở miệng hỏi.
Sự trưởng thành của Lâm Huyền khiến nàng có chút không tiếp nhận được.
Lúc đầu đi vào Tiêu Dao Lâu, Lâm Huyền mới chỉ là một võ giả bình thường.
Bây giờ, hắn lại có được thực lực có thể ngang vai ngang vế với mình.
Lâm Huyền gật đầu.
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của Lâm Huyền, Liễu Thúy Thúy càng kích động hơn.
“Thật tốt quá, có ngươi nắm giữ võ giả thẻ đỏ, sau này Tiêu Dao Lâu chắc chắn sẽ không bị Tà Võ xâm phạm nữa!”
Lời nói của nàng cũng đang là suy nghĩ hiện tại của nàng.
Thực lực của Lâm Huyền được đại đa số người tán thành, ngay cả Vương Hồ cũng bị hắn chém, vậy còn có ai là đối thủ của hắn?
Cường giả như vậy là hoàn toàn xứng đáng với cường giả thẻ đỏ mạnh nhất!
Bên cạnh, trên mặt Kẻ Điên cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Cường giả thẻ đỏ mạnh nhất!
Hắn từng là cường giả thẻ cam mạnh nhất, tất nhiên biết hai chữ cường giả mạnh nhất có nghĩa là gì.
Nếu Lâm Huyền thực sự lựa chọn ở lại, làm cường giả thẻ đỏ mạnh nhất, như vậy tất nhiên Tiêu Dao Lâu sẽ cho hắn phần thưởng mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà, Lâm Huyền lại lắc đầu.
“Ta không định tiếp tục chiến đấu.”
Hắn vừa dứt lời, bất kể là Kẻ Điên hay là Liễu Thúy Thúy cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Tại sao?”
Vẻ mặt Liễu Thúy Thúy khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn cũng chỉ hài lòng với những phần thưởng trước mắt này thôi sao?
Bây giờ, Lâm Huyền là thẻ đỏ mạnh thứ hai, tuy rằng hắn chém chết Vương Hồ, nhưng cũng không phải chém giết trên lôi đài.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn rời khỏi, như vậy cũng chỉ có thể lấy đi giá trị con người trên mặt lệnh bài.
Cho dù Liễu Thúy Thúy cố ý muốn bù lại, cũng không thể cho hắn nhiều hơn được.
Nhưng mà, nếu Lâm Huyền có thể ở lại, vậy thì thứ chờ đợi hắn sẽ là linh thạch vô tận.
Đến lúc đó, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
“Vận mệnh của Tiêu Dao Lâu quá nhỏ.”
Lâm Huyền suy tính một lát, rồi lại nói ra một câu như vậy khiến Liễu Thúy Thúy hộc máu.
“Hiện giờ, Tiêu Dao Lâu đã không có ai là đối thủ của ta. Một khi đã như thế, vậy ta còn ở lại làm gì?”
“Về phần cường giả thẻ đỏ mạnh nhất, ta nghĩ có người thích hợp hơn so với ta.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Kẻ Điên.
Liễu Thúy Thúy cũng nhìn hắn, âm thầm gật gật đầu.
Nếu Lâm Huyền lựa chọn rời khỏi, như vậy không thể nghi ngờ rằng Kẻ Điên là một trong những người có lực cạnh tranh nhất.
Chỉ cần hắn có thể duy trì giá trị con người hiện giờ, vậy thì có thể trở thành cường giả mạnh nhất thứ hai sau Lâm Huyền.
“Thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Nét mặt Liễu Thúy Thúy tiếc hận.
Lâm Huyền lắc đầu, không để lại đường thương lượng cho nàng.
“Được rồi, sau khi trở về, ta sẽ bảo bọn họ thanh toán giá trị con người cho ngươi.”
“Giá trị con người của Vương Hồ, ta tự mình làm chủ, chia đều cho hai người các ngươi.”
“Cứ như vậy cũng có thể giữ lại bài danh của Kẻ Điên.”
Đối với chuyện này, trái lại Lâm Huyền không nói gì thêm.
Đây là phần thưởng hắn nên có được.
Tuy rằng thứ mà Liễu Thúy Thúy cho không phải là thiên tài địa bảo gì, cũng là phần thưởng chính xác nhất.
Sau khi xoay người, không biết tại sao, Liễu Thúy Thúy lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lâm Huyền lựa chọn rời đi, vậy nàng cũng sẽ không giữ lại lâu hơn.
Hắn rời đi cũng tốt, đối với Tiêu Dao Lâu mà nói không nhất định là một chuyện xấu.
Lâm Huyền giống như một ngọn núi lớn, có hắn ở đây, như vậy võ giả thẻ đỏ có thể cũng không cần phải chiến đấu nữa.
Cho dù bây giờ Kẻ Điên đang đứng thứ hai cũng không đủ lòng dũng cảm đi khiêu chiến hắn.
Người có tên, cây có bóng.
Hai chữ Lâm Huyền này đại biểu cho vô địch.
Đợi sau khi Lâm Huyền đi rồi, có lẽ Kẻ Điên sẽ thay thế hắn tiếp nhận nhiều trận khiêu chiến hơn.
Trở về Tiêu Dao Lâu, Liễu Thúy Thúy lập tức tìm người thanh toán cho Lâm Huyền.
Đến lúc thanh toán, ngay cả Lâm Huyền cũng bị dọa sợ.
Hắn không ngờ, giá trị con người của bản thân lại cao như vậy.
Tính cả một bộ phận mà bản thân Liễu Thúy Thúy cho hắn đó, linh thạch trong nguyên giới của hắn đã có hơn hai mươi vạn!
“Nhiều phần xem như là lễ vật nhỏ mà cá nhân ta tặng cho ngươi.”
Lúc hắn rời khỏi Tiêu Dao Lâu, Kẻ Điên đang đứng ở cửa.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất