Ghi chép về tòa Thất Lạc Chi Thành trong Thần Sơn cũng không nhiều. 

             Đây là một tòa cổ thành rất thần bí, nhưng cũng rất hùng mạnh. 

             Lúc Thất Lạc Chi Thành hưng thịnh nhất có thể nói là toàn dân tập võ. 

             Theo như lời toàn dân tập võ ở đây cũng không phải đơn giản là võ giả bình thường như vậy. 

             Nghe nói, dưới Hóa Nguyên cảnh, căn bản không có tư cách vào Thất Lạc Chi Thành! 

             Cái khác không nói, chỉ riêng yêu cầu này đã khiến Lâm Huyền cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. 

             Võ giả trong thời đại này đúng là như mây. 

             Nói không chút khoa trương nào, đi dọc đường lớn, ngươi gặp mười người, trong đó có ít nhất sáu người đều là võ giả. 

             Nhưng mà, cho dù là thời đại hoàng kim của tu luyện cũng vẫn có chia ra mạnh yếu. 

             Cho dù là trung tâm của Liên minh Bách Quốc, thành Húc Nhật cũng không dám nói trong thành mình sẽ không có người bình thường. 

             Trái lại, ở Thất Lạc Chi Thành, yếu nhất lại là cảnh giới Hóa Nguyên! 

             Dựa theo ghi chép, trong đó hư hư thực thực có một vị cường giả cấp bậc Đại Đế. 

             Chỉ cần điểm này đã đủ khiến kẻ khác chấn kinh rồi. 

             Tiếp tục đọc xuống phía dưới, biểu cảm trên mặt Lâm Huyền càng phấn khích hơn. 

             Một tòa thành lớn cường đại như thế, trong một đêm, tất cả võ giả đều chết oan chết uổng! 

             Lúc nhìn thấy nơi này, Lâm Huyền đã hoàn toàn kinh hãi. 

             Tất cả võ giả toàn thành đều đã chết trong một đêm? 

             Đến cùng là ai, hay là thế lực nào? Vậy mà có thủ đoạn như thế này! 

             Nếu như gặp phải kẻ địch cường đại thật sự, muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không tính là khó khăn. 

             Chẳng hạn như Ma Đế, cường giả ở trình độ này có năng lực tàn sát hàng loạt dân trong thành! 

             Nhưng mà, muốn tru giết mọi người trước mặt một vị cường giả cấp bậc Đại Đế, đây tuyệt đối không phải là điều mà một vị Đại Đế có thể làm được. 

             Lâm Huyền không khỏi rùng mình, chẳng lẽ là do một vị Chí Tôn gây ra? 

             Cường giả cấp Chí Tôn, rất ít có vị nào ra tay với người bình thường. 

             Cho dù là một vị Ma Tôn cũng sẽ không đi làm loại chuyện này. 

             Tàn sát hàng loạt dân trong thành, đây là phạm phải lỗi lầm lớn trong thiên hạ! 

             Thế nhưng, chuyện Thất Lạc Chi Thành bày ra trước mắt, suy đoán này rất có khả năng. 

             Lâm Huyền tiếp tục đọc xuống phía dưới. 

             Sau khi Thất Lạc Chi Thành bị tàn sát, đã liên tục xảy ra những sự kiện kỳ quái nối tiếp nhau. 

             Đầu tiên là người tới gần Thất Lạc Chi Thành không hiểu sao sẽ biến mất, sống chết không rõ. 

             Đến sau đó, kiến trúc trong thành bắt đầu dần dần biến mất. 

             Trong khắp tòa thành lớn, tất cả kiến trúc đều tan biến vào hư không, giống như chưa từng được xây dựng vậy. 

             Kế tiếp, thậm chí cả thành trì cũng biến mất. 

             Cũng chính bởi vì điều này, tòa thành này mới được gọi là Thất Lạc Chi Thành. 

             “Tan biến?” 

             Lâm Huyền ngẩn ra. 

             Hắn xác nhận hết lần này đến lần khác, ghi chép trong điển tịch đúng là tan biến. 

             Nơi có Thất Lạc Chi Thành biến thành một lòng chảo. 

             Trong đầu Lâm Huyền hiện ra một cảnh tượng, đúng là nơi có Thất Lạc Chi Thành. 

             Có thể nhìn ra được, đó vốn là đồng bằng, lúc này lại xuất hiện một lòng chảo hình tròn cực kỳ lớn.  

             Thất Lạc Chi Thành thật sự đã tan biến! 

             Thấy một màn như vậy, Lâm Huyền hoàn toàn sợ ngây người. 

             Đến cùng Thất Lạc Chi Thành đã xảy ra chuyện gì? 

             Lâm Huyền lại lần nữa xem xét kỹ rừng cây xung quanh. 

             Rừng cây này chắc là mang đến từ Thất Lạc Chi Thành đi. 

             Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lại khiến một tòa thành lớn biến thành Bí Cảnh. 

             Nếu nói tàn sát hàng loạt dân trong thành là Chí Tôn gây ra, vậy thì hắn biến một tòa thành trì thành một Bí Cảnh thì có ý đồ gì chứ? 

             Lâm Huyền có chút không nghĩ ra. 

             Một lát sau, Lâm Huyền hạ quyết tâm. 

             Hắn chọn ra một phương hướng, thi triển Thần Đạo Bộ Pháp rồi chạy về phía đó. 

             Rót thêm Phong quy tắc vào, tốc độ của hắn trở nên cực kỳ khủng bố. 

             Cây cối xung quanh lùi về sau nhanh như gió. 

             “Đây cũng đúng là một loại phương thức tu luyện.” 

             Lâm Huyền lẩm bẩm. 

             Ban đầu, hắn còn chưa thể khống chế tốt bản thân. 

             Trong lúc cực tốc, hắn đã đâm phải không ít cây cối. 

             Tất nhiên loại lực đạo này không tổn thương đến hắn. 

             Nhưng mà, trong thực chiến, nếu sự kiểm soát của hắn đối với Phong quy tắc vẫn như vậy, tất nhiên sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. 

             Lâm Huyền nhíu mày, thử chế ngự Phong quy tắc. 

             Sau khi liên tục đụng phải mấy gốc đại thụ, cuối cùng Lâm Huyền cũng có thể kiểm soát bản thân. 

             Tuy rằng vẫn chưa đạt được đến trình độ cẩn thận tinh thế, cũng sẽ không đâm loạn xạ như ruồi bọ. 

             Thời gian qua đi, lực kiểm soát của Lâm Huyền cũng càng ngày càng mạnh. 

             Sau đó, cho dù vẫn đang duy trì cực tốc, hắn cũng có thể xuyên qua trong rừng cây. 

             Trải qua thời gian hơn nửa này, cuối cùng Lâm Huyền cũng thấy được biên giới của rừng cây. 

             Xa xa, có thể nhìn thấy rõ được một tường thành. 

             Trong lòng Lâm Huyền mừng rỡ. 

             Xem ra, đây là thứ gọi là Thất Lạc Chi Thành rồi. 

             Hắn lập tức tăng tốc độ nhanh hơn, vọt về phía Thất Lạc Chi Thành. 

             Cuối cùng, hắn lao ra khỏi rừng cây. 

             Nhìn thấy tòa thành lớn trước mắt, dù là Lâm Huyền cũng không khỏi ngây ngốc. 

             Rất hùng vĩ! 

             Cự thành trước mắt cũng đều đồ sộ hơn bất kỳ thành trì nào mà Lâm Huyền từng nhìn thấy. 

             Linh thảo mọc đầy rẫy dưới tường thành nguy nga. 

             Lâm Huyền nhìn những linh thảo này, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh. 

             Những linh hoa linh thảo này không tính là thứ cực phẩm gì, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều. 

             Nhiều linh thảo như thế, nếu lấy luyện đan mà nói, e rằng cũng dư dả để bồi dưỡng ra một tông môn nhỏ. 

             Lúc này, Lâm Huyền đã có chút tin tưởng truyền thuyết kia. 

             Khắp nơi trong Thất Lạc Chi Thành đúng là đều có bảo tàng, chỉ cần có thể đi vào nhất định sẽ có thu hoạch. 

             Chẳng hạn như những linh thảo trước mặt này, đối với một vị đan sư mà nói, đây là bảo tàng khổng lồ. 

             Lâm Huyền tiến lên, muốn ngắt lấy một ít. 

             Nhưng mà, hắn vừa mới đến gần những linh thảo này, cảnh tượng xung quanh lập tức biến hóa. 

             Rừng cây không thấy nữa, linh hoa linh thảo cũng không thấy nữa, lúc này, ngay cả tường thành nguy nga kia cũng đã biến mất. 

             Thay vào đó, chỉ còn lại một vườn hoa nhỏ. 

             “Đây là xảy ra chuyện gì?” 

             Lâm Huyền ngẩn ra. 

             “Là ảo cảnh?” 

             Hắn cũng không cảm giác được điều gì bất thường. 

             Hắn đi qua đi lại trong vườn hoa này, lại nhìn thấy dấu chân trên mặt đất. 

             “Quả nhiên là ảo cảnh!” 

             Lâm Huyền khẽ nhướng mày. 

             Những dấu chân này là bản thân hắn để lại, xem ra, vừa rồi hắn thi triển Thần Đạo Bộ Pháp chạy như bay, cũng chỉ là giẫm chân tại chỗ mà thôi. 

             Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh. 

             Ngay cả bản thân bị kéo vào ảo cảnh khi nào mà hắn cũng không biết. 

             Lâm Huyền đi vòng vo xung quanh vườn hoa. 

             Không gian này rất nhỏ, phạm vi chỉ hơn trăm trượng. 

             Ở rìa không gian có một vách tường vô hình. 

             Mỗi khi hắn tới gần đều sẽ bị bắn ngược trở về. 

             Lâm Huyền cười khổ. 

             Cuối cùng đây là chuyện gì xảy ra? 

             Chẳng trách có người đi vào nơi này sẽ trắng tay trở về. 

             Ở chỗ cày ruộng này, sẽ có phát hiện gì chứ? 

             Hắn quay đầu lại nhìn, đừng nói là bảo bối, nơi này ngay cả linh thảo đàng hoàng cũng không có. 

             Lâm Huyền thở dài, thật đúng là khiến người khác nản lòng mà. 

             Bí Cảnh năm mươi năm mới mở ra một lần, lại là trống không? 

             Hắn khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị chờ đến thời gian rồi rời khỏi nơi này. 

             Có điều có một chút là thật, linh khí thiên địa ở nơi này rất dồi dào. 

             Tuy rằng chỉ có thể tu luyện ở trong này ba ngày, nhưng mà cuối cùng cũng có chút thu hoạch. 

             Mang tâm tình như thế, Lâm Huyền bắt đầu tu luyện. 

eyJpdiI6IlhlWnA1dHNrcEdQbXdoQ3dHb2tHT1E9PSIsInZhbHVlIjoidVNuenlzaERKNVU4dlV5cDhGdXpBeXQxVU5rZ3hCXC9yRlhWcWdKWkROUEtZMGFUeTdSbzZ6SVQ0cWhBcnpZVlUxQUR1eVFGYTBxMWc1OEVjR3orSktHZElUTmdWU3hUWFFpVitvQk1kYzZDOVF3MnE4cnRkTFJ2Ym56N3hSeHM2QldJdG9zNUlna0NzaUFSZ3ptWkR6ekZhQ083MlJuc1NqVXZXcGxRNHFOdkF2OURocG5pXC93R2RodlB3R201M1BMSDNLSlVwSEhBTnRHdG96cno0SEJ6MWtzVTEwNHBjXC9YWUVcL0tlTW5EQXdhdlRrTEtkeWxxbFVwSGZ0SmZ3Rk11M2t3TDVocEhRaDY3UVdcL0lyQXNPdzg5aFVJRWpOSUR4Zk5FbzlucmlZQUZoTys1ZjFLcVwvXC82VytVV1FvZlg5UThCNmRQaHh5NUhHZGpZdFhBSFU3TEd0WnNocU5RdWRJcngwUkJ1MmgwWT0iLCJtYWMiOiIwM2M0MzM1NzQwMDVlNTA1NWY1NjU0Mzk3ZDJiNzMxOGU0OWZmNTU4MWY0MDdhNDNmMWYwZTg5OWRlZTkyYmQ0In0=
eyJpdiI6IkVLMXNvQ3NsdG55QkNBM0hPdnFcLzlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhiT1hUYXhEQTIxUldEN3c4UGdiVk1JN20zUUtcLzhScjFyZFBMOHBsQjFWbW1kVm5RMmJxVE5RdTBNaVwvZkRrY2c1aSs2UHZWR0Era2tzUWdhdm1IeHFteStVWkszK1kwa2g5cXVHUjRQTldSMml3V3VoNzh5a1NWQWFIWDliejUyTWQ0eThXWlwvS2FZbGJoSXlycklWeXlUaFpTREYrQUJEVDVnWk9YNHZObVdcL1NPcm5Wc0NKVEVwenNIdzBwT1dsK1pSdm5Fd0tKenM4UVFvK042M0lRb2xCQVROT3RpekNaK1dtMFlHZ2d1YkdrbTArUzhFOE9qWXdTY0czXC9VeHFuR29VVDFxSEdKNlZxWkVcL1dyeTFpb05rWEJTcGpCVklFVldBamtua1V2VEtZUGcyS1FsanpZQVZ5SFluSlRCIiwibWFjIjoiZDg1MDJjNjNmNjYwNGI2ODM5MjgyYmNmNDYwYThiMTNkYjMwMGRiMDM0ZGQyNjI1NjUxOWU0NTUzZjJmNGIyOCJ9

             
 

Ads
';
Advertisement
x