Nơi này còn có người khác?
Lâm Huyền khẽ giật mình, như lâm vào đại địch.
Chẳng lẽ nói, có người xông vào bên trong bí cảnh này?
Suy nghĩ này khiến cho Lâm Huyền không tránh được mà có hơi sốt ruột.
Ngay lúc này, hắn cảm nhận được khí tức của người này.
Người này... hình như cũng không phải là quá mạnh!
Trước mặt là một nữ hài nhi, nhìn thoáng qua cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Tu vi của nàng không tệ, bằng chừng ấy tuổi cũng đã là võ giả Quy Nhất Cảnh.
Nhưng mà chỉ với loại thực lực này cũng dám xông vào bí cảnh thì đương nhiên là không thể nào.
"Xem ra, lư hương này không chỉ có một người."
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Lúc này, nữ hài nhi kia cũng phát hiện ra Lâm Huyền.
Nàng có thiện ý lên tiếng chào hỏi Lâm Huyền.
"Không ngờ lại cùng rơi vào trong cùng một không gian, xem ra chúng ta rất có duyên phận."
"Làm quen một chút đi, ta tên Sở Mộc."
Cùng một không gian?
Lâm Huyền khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là còn có không gian nào khác nữa sao?
"Lâm Huyền."
Hắn nói đơn giản.
Nếu không gian này sẽ có người ngoài đi vào, vậy đương nhiên Lâm Huyền sẽ không tiếp tục tu luyện nữa.
Nói bé chuyện đi thì tại thời điểm tu luyện bị người khác cắt ngang, có một vào chỗ bất lợi.
Còn nói lớn chuyện ra thì nếu như nữ hài nhi này muốn ám toán hắn, vậy hắn sẽ rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Hắn đi đến khu vực biên giới của không gian này, đứng ở chỗ đó kiểm tra.
Nhìn sơ qua, đây cũng cùng một loại với những đồ vật có cấm chế.
Tiểu không gian mà Sở Mộc nói tới là hình thành từ cấm chế này.
Tới gần cấm chế cũng không bị bất cứ thương tổn gì, chỉ bị bắn trở về mà thôi.
"Nếu như là cấm chế, vậy chắc sẽ có biện pháp phá giải."
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Hắn bắt đầu ra tay, định phá giải cấm chế này.
Nhưng vào lúc này, Sở Mộc ở sau lưng mở miệng nói.
"Không nên uổng phí sức lực làm gì, vẫn chưa đến lúc."
"Đợi đến giờ rồi thì cấm chế này sẽ tự biến mất."
Nhưng mà, Lâm Huyền giống như thật sự không nghe thấy, tiếp tục ở nơi đó phá giải cấm chế.
Phản ứng này của hắn khiến cho Sở Mộc hơi tức giận.
Với thân phận của Sở Mộc, trong thành trì ở chỗ của nàng, nói là hô mưa gọi gió cũng không hề quá một chút nào.
"Nơi này được gọi là Thất Lạc Chi Thành, ngàn vạn năm trước đã từng là một thành lớn huy hoàng nhất lúc đương thời..."
"Ta biết."
Lâm Huyền thẳng thắn mở miệng, cắt ngang lời nàng.
Sở Mộc giật mình.
Sao hắn lại có thể biết được?
Quãng lịch sử kia gần như đã hoàn toàn biến mất trên đại lục.
Chỉ có số ít những thế lực lớn mới có được những ghi chép này.
Sở dĩ Sở gia biết được tin tức này cũng là bởi vì bọn họ có quan hệ với một thế lực lớn nào đó.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lâm Huyền chợt hơi nghi ngờ.
Chẳng lẽ là người này đi ra từ một thế lực lớn nào đó?
"Vậy ngươi đã từng nghe nói qua Mộng Long bao giờ chưa?"
Sở Mộc tự nhủ.
"Nghe nói, sự biến mất của Thất Lạc Chi Thành có liên quan đến Mộng Long."
Lúc này động tác trên tay Lâm Huyền mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Đó là cái gì?"
Thấy Lâm Huyền không biết, trên mặt Sở Mộc lộ ra một tia đắc ý.
Xem ra, thân phận của tên Lâm Huyền này cũng không đáng sợ như mình nghĩ.
Cho dù hắn thật sự đến từ thế lực lớn nào đó thì chắc cũng chẳng được để ý bồi dưỡng lắm.
Chuyến đi lần này của Sở Mộc là tới nơi này để lịch luyện.
Vì thế, gia tộc đã phá lệ, bỏ ra cái giá không nhỏ cho việc đi thăm dò tìm kiếm tin tức có liên quan đến Thất Lạc Chi Thành.
"Mộng Long cũng là một trong những kiểu Viễn Cổ Long Tộc, thế nhưng hắn lại không có thực lực cường đại hay gì cả."
"Mộng Long rất yếu đuối, một khi đã bị tiếp cận thì cho dù là võ giả Quy Nhất Cảnh cũng có thể tổn thương đến hắn."
"Nhưng có cái mất tất sẽ có cái được, mặc dù thân thể của hắn yếu đuối nhưng lại có được năng lực bố trí mộng cảnh."
"Chỗ không gian bây giờ mà chúng ta đang đứng đây chính là một giấc mơ của hắn."
Sau khi nghe nàng nói xong, Lâm Huyền hơi nhíu mày.
Trong Viễn Cổ Long Tộc còn tồn tại loài này sao?
Hắn tìm kiếm bên trong Thần Sơn một lượt nhưng lại không tìm được những ghi chép tương ứng.
"Toàn bộ không gian này đều được tạo thành từ cấm chế, chờ đến khi tất cả mọi người đến đông đủ, cấm chế sẽ được mở ra."
Sở Mộc lại bổ sung thêm một câu nữa.
"Tất cả mọi người?"
Lâm Huyền nhíu mày, rốt cuộc là có bao nhiêu cái chìa khóa của bí cảnh này?
Sở Mộc nhận ra sự nghi hoặc của hắn, bèn mở miệng giải thích.
"Chìa khóa để đi vào bí cảnh là một lư hương, cái này có lẽ là ngươi phải biết chứ."
"Toàn bộ lư hương có tất cả một trăm cái, phân ra ở các ngõ ngách của thế giới."
"Đợi mọi người đến đông đủ, tiểu không gian này sẽ lập tức mở ra."
"Đến lúc đó, chúng ta mới có thể thực sự đến Thất Lạc Chi Thành."
Lâm Huyền gật đầu, lại đi tới khu vực biên giới của tiểu không gian.
Nếu là trận pháp, vậy chắc chắn có cách để phá giải.
Hắn dò xét xung quanh một lượt, lại chợt thấy mịt mờ.
Trận pháp này hoàn toàn không hề giống với bất cứ trận pháp nào mà trước đây hắn từng thấy.
Toàn bộ trong tiểu không gian đều không hề có bất kỳ dấu vết nào giống như được bố trí.
Phải biết rằng cho dù là trận pháp tinh diệu đến đâu thì cũng không thể không có chút dấu vết nào.
"Cái này sao có thể được?"
Lòng Lâm Huyền tràn đầy kinh ngạc.
Hắn khẽ nhíu mày, ý thức chìm vào bên trong Thần Sơn, bắt đầu đọc qua những điển tích có liên quan đến trận pháp.
Lúc này, Sở Mộc đứng một bên cũng lộ ra vẻ không vui.
Sao người này lại khó nhằn vậy chứ?
Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đây là mộng cảnh của Mộng Long, mặc dù có thể được xem là trận pháp, nhưng đây cũng chỉ là được xem là như thế mà thôi.
Nàng đã cảm nhận được thực lực của Lâm Huyền.
Mặc dù nguyên khí của hắn dồi dào, nhưng cảnh giới lại không tính là cao, chỉ là một võ giả Quy Nhất Cảnh mà thôi.
Cho dù hắn từng học trận pháp, có lẽ cũng chỉ cỡ trận sư cấp hai.
Mà trận sư cấp hai lại muốn phá giải trận pháp của Mộng Long, chuyện này thực sự là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc nàng đang khinh thường, Lâm Huyền đã học xong điển tịch tương ứng bên trong Thần Sơn.
Đúng như sự suy đoán của Sở Mộc, hắn chỉ là một trận sư cấp ba mà thôi.
Nhưng Sở Mộc mãi mãi cũng sẽ không ngờ được rằng, có người có thể vượt qua được một cấp trong thời gian ngắn ngủi như thế.
Trận pháp cấp bốn, đã học xong!
Lâm Huyền mở hai mắt ra, nhìn về phía những bụi hoa cỏ ở giữa tiểu không gian.
Vườn hoa này cũng không phải là vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây.
Trận pháp cấu thành nên tiểu không gian thuộc loại trận pháp thiên nhiên.
Mặc dù không biết Mộng Long bố trí như thế nào, nhưng Lâm Huyền lại biết nên phá giải như thế nào.
Vườn hoa này chính là mấu chốt để phá trận!
Mặc dù trận pháp thiên nhiên tinh diệu, nhưng lại thiếu hụt cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ cần có thể phá mất một cái trong đó, vậy thì toàn bộ không gian cũng sẽ không tồn tại nữa.
Cũng chính bởi vậy cho nên đối với Lâm Huyền mà nói, muốn phá trận cũng không phải là quá khó khăn.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh vườn hoa, bắt đầu thăm dò.
Vừa nãy, hắn còn không quá chú ý vào vườn hoa này.
Lúc này nhìn lại, đích thực là vườn hoa này có ẩn giấu huyền cơ.
"Sao? Xem hết trận pháp, giờ lại tới ngắm hoa rồi?"
Sở Mộc mỉm cười.
"Không cần thử, trận pháp nơi này không phá được."
Nhưng ngay dưới mắt nàng, Lâm Huyền đã nhổ xong một đám hoa cỏ.
Sau khi những hoa cỏ này bị nhổ lên, tiểu không gian bắt đầu rung chuyển.
Bên cạnh, Sở Mộc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất