Tần suất chấn động của tiểu không gian càng ngày càng nhanh. 

             Cảnh sắc chung quanh đang nhanh chóng biến đổi, dường như toàn bộ không gian đều sắp sụp đổ. 

             Trên mặt Sở Mộc đầy vẻ kinh ngạc, chuyện xảy ra trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của nàng. 

             Mộng cảnh của Mộng Long có thể bị phá mất? Ai cũng không ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như vậy. 

             Thế mà lúc này, Lâm Huyền lại làm được. 

             Rốt cuộc đây là người như thế nào vậy? Thế mà hắn lại có thể phá được cấm chế của Mộng Long. 

             Cấm chế xung quanh đã biến mất, Lâm Huyền đi thẳng ra ngoài. 

             Cho đến tận giờ phút này, Sở Mộc như mới vừa tỉnh lại, vội vàng đi theo. 

             Đi ra khỏi tiểu không gian, mặt mũi Sở Mộc vẫn đầy vẻ kinh ngạc như trước. 

             Đã rất chắc chắn, những gì nhìn thấy trước mắt chính là Thất Lạc Chi Thành mà trưởng bối trong gia tộc nhắc đến. 

             Thời điểm khi mỗi người tiến vào Thất Lạc Chi Thành, ai cũng sẽ bị phân tán ngẫu nhiên đến một tiểu không gian. 

             Đợi tất cả mọi người đến đông đủ, cấm chế của tiểu không gian sẽ tự mở ra. 

             Khi đó mới là thời điểm cướp đoạt vận may. 

             "Hắn thật sự là người sao?" 

             Sở Mộc nhìn bóng lưng Lâm Huyền phía xa, lẩm bẩm nói. 

             Lâm Huyền thì ngược lại, hắn đã bắt đầu vơ vét. 

             Cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn đây chính là Thất Lạc Chi Thành mà hắn trông thấy cách đây không lâu trong huyễn cảnh. 

             Dưới bức tường thành nguy nga đó chính là một vùng linh thảo. 

             Sở Mộc còn đang rơi vào trạng thái khiếp sợ, không hề có ý thu thập linh thảo. 

             Nàng không ra tay, vậy thì Lâm Huyền sẽ không khách khí. 

             Hắn lặng yên mở Thiên Tư Linh Phố ra, cấy ghép tất cả những linh thảo này vào trong đó. 

             Những nơi mà Lâm Huyền bước đến đều sạch bóng, không có một ngọn cỏ! 

             Tất cả linh thảo đều bị hắn đưa vào trong Thiên Tư Linh Phố. 

             Rất lâu sau, Sở Mộc mới mở miệng nói. 

             "Ngươi thu thập những thứ này làm cái gì?" 

             Lâm Huyền đứng dậy, nhìn nàng với vẻ hơi nghi ngờ. 

             "Làm sao vậy, chẳng lẽ những thứ này không được mang đi ra ngoài sao?" 

             Sở Mộc yên lặng. 

             "Đương nhiên có thể!" 

             "Trong mộng cảnh của Mộng Long sẽ xuất hiện đủ loại đồ vật." 

             "Sau khi mang ra ngoài sẽ lập tức biến thành vật thật." 

             "Nhưng mà nếu như chúng ta đã đến thế giới này sớm hơn những người khác, vì sao lại không quan sát lâu thêm một chút chứ?" 

             "Ngươi có thể phá được cấm chế của Mộng Long, vậy ngươi có thể cũng có được tất cả những thứ trong này dễ như trở bàn tay, cần gì phải chấp nhặt đám cỏ dại này chữ?" 

             Lâm Huyền khẽ giật mình. 

             "Nơi này còn có những không gian khác?" 

             "Đương nhiên!" 

             Sở Mộc không hề do dự nói. 

             "Chỗ mà hiện tại chúng ta đang đứng chỉ là một giấc mơ của Mộng Long mà thôi." 

             "Năng lực của Mộng Long rất kỳ lạ, hắn có thể đồng thời có ngàn vạn giấc mộng." 

             "Mỗi một mộng cảnh của hắn đều sẽ độc lập biến thành một không gian." 

             "Ví dụ như Thất Lạc Chi Thành trước mặt, nhìn qua thì gần trong gang tấc, nhưng trên thực tế lại nằm ở bên trong một không gian khác." 

             "Những linh thảo trước mặt này là để lại cho những những người yếu kia, để sau khi bọn họ vào cũng có thể có được thu hoạch." 

             Nghe thấy những lời nàng nói, tâm tư Lâm Huyền cũng bắt đầu lung lay. 

             Ngàn vạn tiểu không gian? 

             Cái này cũng đồng nghĩa với việc sẽ có ngàn vạn loại bảo tàng. 

             Cũng khó trách Sở Mộc lại nói những linh thảo này là cỏ dại, so với những thứ khác mà nói, đám cỏ dại này hoàn toàn không có tác dụng gì lớn. 

             Nhưng mà, Lâm Huyền cũng không định tay không rời khỏi nơi này. 

             Mấy cái nguyên giới trên người hắn cũng không phải để không, huống chi còn có Thiên Tư Linh Phố. 

             Sau khi thu thập lại hết đồ vật trong tiểu không gian này, Lâm Huyền đi tới khu vực biên giới của không gian. 

             Đúng như Sở Mộc nói, nơi này vẫn có cấm chế tồn tại. 

             Nhưng ở trước mặt Lâm Huyền, đương nhiên cái này hoàn toàn không thành vấn đề. 

             Sau khi hắn tìm kiếm ở xung quanh một lượt, không cần tốn nhiều sức đã phá bỏ được hết cấm chế này. 

             Tiểu không gian thứ hai! 

             Nhưng mà bọn họ vẫn chưa phải xuất hiện trước cửa Thất Lạc Chi Thành. 

             Nhìn sơ qua, đây đã là bên trong thành. 

             Cảnh tương xung quanh nhìn qua giống như ở trong một tông môn nào đó. 

             Tông môn? 

             Lâm Huyền khẽ nhíu mày. 

             Đối với người khác mà nói, những thứ như công pháp sẽ có sức hấp dẫn rất lớn. 

             Nhưng hắn nắm giữ Thần Sơn, muốn loại công pháp nào mà không có chứ? 

             Ngược lại là Sở Mộc lấp lánh hai mắt, đi xung quanh sưu tập. 

             Sau khi dạo qua một vòng, Sở Mộc cũng thu hoạch tương đối khá. 

             Lâm Huyền lại không thu hoạch gì, những công pháp kia hắn cũng có, hơn nữa còn được đại đế sửa chữa rồi. 

             Chỉ lấy đan dược nhưng hắn cũng chỉ tiện tay cầm mấy cái mà thôi. 

             Đợi sau khi Sở Mộc nhặt nhạnh xong, Lâm Huyền đã bắt đầu tiến vào tiểu không gian thứ ba. 

             Sau khi trải qua hai lần trước, Sở Mộc đã có kinh nghiệm. 

             Nàng đứng sau lưng Lâm Huyền, không nói một lời. 

             Đợi Lâm Huyền phá hết cấm chế xong rồi, nàng mới đi theo sau lưng Lâm Huyền vào trong. 

             Lại tới đây, hai mắt Lâm Huyền tỏa sáng. 

             Vườn thuốc! 

             Những linh dược và linh thảo chung quanh kia lại hoàn toàn khác biệt so với đám ngoài thành kia. 

             So với những thứ này mà nói thì đám bên ngoài kia đúng thật là cỏ dại. 

             Sở Mộc cũng động lòng, nàng lập tức tiến lên, tìm tòi bên trong vườn thuốc kia. 

             Nhưng tìm hết một vòng quanh chỗ này, sắc mặt của nàng lại trở nên hơi khó coi. 

             "Đều là độc dược." 

             Là thuốc ba phần độc! 

             Cho dù là thần đan cũng có khả năng khiến cho người nuốt vào gặp nguy hiểm đến tính mạng. 

             Nhưng chỉ cần có dược hiệu thì đều có thể được gọi là linh dược. 

             Còn phạm trù của độc dược lại hoàn toàn khác. 

             Nếu như nói linh dược có ba phần độc, vậy thì đống độc dược này sẽ có mười phần độc! 

             Dược tính của những độc dược này, cho dù là cường giả Quy Nhất Cảnh cũng không có chút sức chống cự nào. 

             Nói cách khác, những dược liệu này không dùng được! 

             Nhưng nhìn theo góc độ của Lâm Huyền lại không phải như thế. 

             Trừ việc là một vị đan sư cấp bốn ra thì hắn còn là một vị độc sư cấp bốn! 

             Những độc dược này nằm trong tay hắn có thể đưa đến hiệu quả không tưởng tượng được. 

             Ví dụ như độc sư có một loại dược vật có thể tăng cường tố chất thân thể của người sử dụng trên diện rộng. 

             Loại thuốc này được bào chế ra thông qua độc dược. 

             Lâm Huyền không cần nghĩ ngợi gì mà lập tức thu hết tất cả những độc dược này vào. 

             Linh dược dễ kiếm, độc dược khó cầu! 

             Ở thế giới bên ngoài giới mà muốn tìm được nhiều độc dược như vậy, quả thực là một loại hi vọng xa vời. 

             Thấy Lâm Huyền góp nhặt nhiều độc dược như vậy, Sở Mộc không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút. 

             Lâm Huyền lại không nghĩ quá nhiều, lập tức bắt đầu đi mở không gian kế tiếp. 

             ... 

             Lúc này ở một chỗ khác, còn có một nhóm người cũng đến Thất Lạc Chi Thành. 

             Chỉ có điều là bọn họ đến chậm hơn Lâm Huyền rất nhiều. 

             Sau khi bọn họ dùng lư hương mở ra bí cảnh, tất cả đều xuất hiện ở trong tiểu không gian đó. 

             Nhưng mà, bọn họ lại không thể phá vỡ tất cả cấm chế được như Lâm Huyền. 

             Khi bọn họ rời khỏi tiểu không gian, bên ngoài những không gian đó đều đã bị Lâm Huyền vơ vét qua. 

             "Đây là chuyện gì vậy?" 

             Bên ngoài Thất Lạc Chi Thành, có người nhìn thấy dưới đất bừa bộn thì lâm vào trầm tư. 

             Chẳng lẽ là lần này Mộng Long không nằm mơ? 

             Nơi trước mặt này nhìn qua thì có lẽ là đã từng có không ít linh thảo sinh trưởng, nhưng hiện tại đừng nói là linh thảo mà có thể tìm được mấy cọng rễ thôi là đã rất tốt rồi. 

             Cùng lúc đó, tiểu không gian khác cũng có người đến thăm dò. 

             Nhưng đa số cảnh ngộ mà bọn họ gặp phải đều giống nhau, tất cả mọi thứ đều bị vơ vét sạch sẽ. 

             "Chẳng lẽ Mộng Long này không hề mơ một giấc nào trong suốt năm mươi năm qua hay sao?" 

eyJpdiI6IjdsTmlNaEFKeHdXeFNYbkFtblNnUkE9PSIsInZhbHVlIjoiRG85aUNUVDU1TXlOclVQd2RnRGtkYUVxSFA4SmxlQkpGYTJMSUZvaEMzbmxsWDZuS2c4SldOSnMweFc1UjY2dTcxWlNUdlBFc28xSVR1OXd1c0kyMU9SY1FUWGIxdXhGWTlLWlpnQnpwM01EQUpkdU5RMGo2K2VKbHd4ck5FXC9FS2QzZldLNU11VEtoUmNLamRPeVdcLzZ4ZU5ManFVdXN3NGp0U0h2UENPdTkwSnNzaUZxY1lUY2xZTUoxRXhWM3p5QUhsQm9SWHEwTzltMGJqVE1iTTFMTThuQ1dwWEpYMXozeHIzUGhkOStQSWJNM2txc2M1RWxFZjNGSHRub2pzUGhWVnZ4K3JFNGpObjVTekdvSWpHUVgyRk9UajZiQkVqOEJ5VDRZcXl6QVwvVFQzREsrb3Jtc01yU0tXbHVUOXNwWXJBOGM1ZnlGUVNsR0VnallSbFpnPT0iLCJtYWMiOiIxMDI0NTkwN2ZkNjEwNzA1ZmU1YjBjNGI2YTdhNDJmZDM0OTYxNjkzMGFjNWM2YmE0MWY4ZjE2ZDhkYzY1YjcyIn0=
eyJpdiI6IkxcL3ZlbTEzTW1rQkNBbVZnbmVXXC9TQT09IiwidmFsdWUiOiJcL2hhZG8zemJlU214ZisxSmMyXC9jNzNvUFdZWDdoRnZVM0pEQlwvMmVvUjlCVkFHSmJubDZBbnBIaUp6eG5yTnRDWmI2bEdsMDRBNW5jY0R2Q0NMUFwvaENXNHowTUJiWENUTnFhNnR1cHpnRVE4aFJ4djNYbnVmTWVielRFSTI2cHZnUnczcHliUDRCYTcwbG1CUFpHTEZPc2lcL3ZCRUViXC9INUI3WHJuNVB4RXJcL0hzOHI2dWs0RUR6K1JKTU5FUTlUazNOSEdcL0xOTTRDT29oNkRwbVV1Qmc9PSIsIm1hYyI6ImIyMzg0YzNkZTkxNGNlNjY0ZDYwYmQ2NTA4YjhlOWIyOWFkZDA3MWNmMjY4ZDEwMzc4ZTg1ZTUxNDZjZDZkNjEifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement
x