Thiệt hại chiến đấu là một trị số rất thần kỳ.
Khi thiệt hại chiến đấu nhỏ hơn một phần mười, tất cả đều bỏ mạng sẽ chỉ khiến người sống càng phẫn nộ hơn.
Nhưng mà, khi thiệt hại chiến đấu gần một phần hai, tình hình này sẽ có thay đổi.
Tỷ lệ tử vong là một phần hai, ai cũng không muốn đánh cuộc vận may của mình.
Bọn họ không biết, người chết tiếp theo là ai.
Cũng chính bởi vì điều này, lúc hai nước đang giao chiến, một khi thiệt hại chiến đấu đạt tới một phần hai, như vậy, quân đội sẽ rất có khả năng tán loạn.
Trận chiến này cuốn vào hơn sáu mươi cường giả Quy Nhất, nói là một trận chiến tranh cũng không quá đáng chút nào.
Khác biệt là bọn họ không có loại kỷ luật nghiêm khắc của quân đội.
Lúc này, sáu mươi Tà Võ bị Lâm Huyền chém giết hơn hai mươi, Tà Võ khác đã mất đi chiến ý.
Bọn họ sợ, sợ rằng người mất mạng tiếp theo sẽ là mình.
Lâm Huyền cầm kiếm đứng, lạnh lùng nhìn những Tà Võ xung quanh, không khỏi cười ra tiếng.
Nhiều người thì có thể ra sao?
Chẳng qua cũng chỉ là một đám người sợ chết mà thôi!
Cho dù bọn họ có thực lực mạnh hơn, lúc gặp phải kẻ địch mạnh cũng sẽ chùn chân.
Bọn họ đã mất đi tư tưởng của cường giả, người như vậy không xứng mạnh hơn!
“Giết hắn!”
Đột nhiên, ở ngay phía sau, một thanh âm vang lên trong đám người.
Những Tà Võ này đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ rút lui, nhưng mà sau khi giọng nói này xuất hiện, lại nhào về phía Lâm Huyền.
“Ha ha ha!”
Lâm Huyền ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười này của hắn cũng khiến phần lớn Tà Võ dừng lại không tiến lên nữa.
“Sợ cái gì? Hắn đã dầu hết đèn tắt rồi!”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói đó lại xuất hiện.
Phần đông Tà Võ liếc nhìn lẫn nhau, chỉ có thể bất chấp khó khăn lao đến.
Thật ra, lúc này, Lâm Huyền đúng là giống như lời của bọn họ, đã dầu hết đèn tắt.
Bất kể hắn mạnh mẽ bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Quy Nhất.
Đối mặt với nhiều Tà Võ như vậy, chiến tích của hắn đã đủ để kinh người rồi.
Nhưng mà, dầu hết đèn tắt có thể đại biểu cho cái gì đây?
Lâm Huyền vẫn đứng ở đó như cũ, dù cho có rất nhiều Tà Võ tấn công cũng không thể khiến hắn ngã xuống.
Chân Long Kiếm không ngừng múa may, lại có vẻ không có sức như thế.
Bất luận là thân thể hay là nguyên khí, Lâm Huyền đều đã đạt tới cực hạn.
Hắn của lúc này giống như một con sư tử bị thương.
Đàn lang sói đang không ngừng quấy rối hắn, nhưng mà hắn đã không còn sức lực để phản kháng.
Sau khi thấy một màn như vậy, những Tà Võ này lập tức hăng hái hơn.
Đao thương kiếm kích!
Đủ loại binh khí vọt về phía thân thể Lâm Huyền.
“Phốc!”
“Phốc!”
Nương theo từng tiếng vang nhỏ, trên người Lâm Huyền đã tràn ngập miệng vết thương.
Bá Thể Thần Công bị phá!
Thân thể của Lâm Huyền có cường hãn như thế nào, suy cho cùng cũng không đánh lại nhiều thần binh lợi khí như vậy.
Quần áo hắn đã sớm không còn hình dáng ban đầu, biến thành một dừng dải vải quấn quanh người hắn.
Những mảnh vải này sớm đã ướt đẫm máu tươi.
Lâm Huyền hoàn toàn biến thành một huyết nhân, có lòng giết địch, lại không có sức để xoay chuyển trời đất.
“Giết!”
Thấy Lâm Huyền không còn sức phản kháng, những Tà Võ này giống như lang sói ngửi được mùi máu, đều liều mạng tiến hành tấn công.
“Leng keng!”
Lâm Huyền nhấc tay, chặt đứt một cây trường thương.
Nhưng mà, một thanh trường đao đã để lại miệng vết thương sâu đến có thể nhìn thấy xương ở giữa lưng hắn.
“Phốc!”
Từ xa, một mũi tên lông vũ đánh úp lại, nổ tung ở thắt lưng và bụng hắn, nổ ra một cái lỗ máu tươi đầm đìa.
Lâm Huyền nhíu mày, nâng tay che miệng vết thương.
Nguyên khí không tạp chất vận chuyển, máu tươi ngừng chảy một cách khó khăn.
Nhưng mà, trong một lát hắn chữa thương, một thanh Đầu Hổ đại đao đã chém về phía cổ hắn.
“Giết hắn, sau khi cắn nuốt máu thịt hắn, thực lực chúng ta sẽ có thể tăng rất nhiều!”
Không biết là ai hét lớn lên, ngay lập tức, Lâm Huyền biến thành một cái bánh thơm ngon.
“Leng keng!”
Chân Long Kiếm trong tay Lâm Huyền nâng lên, vất vả chặn lại đòn tấn công của thanh đầu hổ đao đó.
Nhưng mà, trên cổ hắn cũng có một miệng vết thương khiến người khác nhìn thấy ghê người.
Chiến đấu kéo dài, nhưng vẫn chưa có tử vong.
Chân Long Kiếm của Lâm Huyền có vẻ như không có lực như thế.
Điều khiển quy tắc thiên địa cũng có hạn chế, cảnh giới Quy Nhất chỉ mới nắm giữ sơ bộ những quy tắc, sao có thể chiến đấu lâu dài được?
Lâm Huyền có thể chống đỡ đến lúc này, đã có thể nói là kỳ tích rồi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người vọt ra từ trong đám người, đáp xuống trước mặt Lâm Huyền.
Hai mắt Lâm Huyền đã bị máu tươi lẫn lộn, hắn không thấy rõ dáng vẻ của người này.
“Điện chủ!”
Tà Võ xung quanh hét lên, đã chứng minh cho thân phận của người này.
Người nọ phất phất tay, ý bảo những người khác tạm thời đừng công kích.
Ngay sau đó, hắn mở miệng nói.
“Ngươi sẽ chết, ngươi biết không?”
Lâm Huyền gật đầu, nhưng không hề trả lời.
“Đây là kết cục khi đối nghịch với Tà Điện ta!”
Điện chủ lạnh lùng nói.
“Ngày đó, ngươi đánh chết người của Tà Điện ta, nên đoán được sẽ có kết cục như bây giờ.”
Lâm Huyền cười hì hì, vẫn không lên tiếng.
Điện chủ đó suy nghĩ một lát, lúc này mới mở miệng nói.
“Ban đầu, trong cơ thể ngươi có Tà Võ Ngân, ta chắc chắn muốn giết ngươi.”
“Không ai có thể giết người của Tà Điện ta!”
“Nhưng mà bây giờ, ta muốn cho ngươi một cơ hội sống sót.”
“Chỉ cần người bằng lòng gia nhập Tà Điện, tiền đồ sau này không thể kể hết!”
Tà Võ xung quanh đều ngạc nhiên, ai cũng không ngờ đến, lúc này điện chủ vậy mà lại nổi lên lòng trọng người tài.
Lâm Huyền quả thực rất mạnh, hắn thậm chí còn mạnh hơn so với đại đa số mọi người ở đây.
Hơn nữa, tiềm lực của hắn lại cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà, thù hận của hắn và Tà Điện lại cũng có thể nói là thâm thù đại hận, trong tình huống này, hắn thật sự sẽ khuất phục Tà Điện sao?
Rõ ràng là không thể!
Tất nhiên điện chủ biết rõ, lý do mà hắn giữ lại mạng của Lâm Huyền, chẳng qua chỉ vì câu cá mà thôi.
Hắn muốn câu con cá lớn sau lưng Lâm Huyền!
Một tên Lâm Huyền khiến cho Tà Điện không được an bình, vậy nếu cường giả thần bí sau lưng hắn đó ra tay, chẳng phải là càng phiền phức hơn sao?
Cũng chính bởi vì điều này, điện chủ mới có thể tạm thời giữ lại mạng của Lâm Huyền.
Trong mắt hắn, Lâm Huyền có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng nếu Lâm Huyền chết rồi, vậy cường giả thần bí đó cũng không cần xuất hiện nữa.
Chỉ cần người sau lưng Lâm Huyền xuất hiện, vậy hắn nhất định sẽ ra tay, đánh chết hắn!
Thân là cường giả Quy Nhất tầng chín, hắn có lòng tin này.
Lâm Huyền nhếch miệng cười, vẫn không đáp lời như trước.
Điều này khiến điện chủ có chút tức giận, chẳng lẽ Lâm Huyền không sợ chết sao?
“Ngươi cho rằng, người đó ở phía sau ngươi thật sự sẽ bảo vệ ngươi chu đáo sao?”
“Ngươi đã đến nông nỗi dầu hết đèn tắt rồi, hắn vẫn chưa xuất hiện, người vẫn còn ảo tưởng sao?”
Từng lời của điện chủ đều mất lòng.
Nếu đổi lại là một võ giả bình thường, dưới sự dẫn dụ của hắn, trong lòng chắc chắn sẽ nảy sinh phẫn uất.
Chỉ tiếc, tính toán của hắn sai rồi.
Trong mắt bọn họ, người gọi là ở phía sau Lâm Huyền, chỉ là hóa thân của Lâm Huyền mà thôi.
Chẳng lẽ, trên thế giới này còn có thể có người sinh ra phẫn uất đối với hóa thân của mình sao?
Thân thể Lâm Huyền lung lay sắp ngã, mất máu rất nhiều khiến hắn cũng không chống đỡ được nữa.
“Hừ, muốn chết!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất