“Không cần phải tạ ơn.”
Lâm Huyền mỉm cười.
“Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, ta tin tưởng nếu như đổi lại là những người khác thì cũng sẽ ra tay cứu giúp.”
Ông chủ thương đội nở nụ cười rạng rỡ.
“Đối với ngài mà nói thì chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với ta thì chính là ân cứu mạng.”
“Ở chỗ này có một chút lòng thành của ta, mong ngài hãy nhận lấy, bằng không thì ta cũng cảm thấy rất ái ngại.”
Nói xong, hắn lấy ra một ít linh đan đưa cho Lâm Huyền.
Lâm Huyền nhìn thoáng qua cũng không có nhận lấy.
“Ngươi hãy giữ lấy đi.”
Vừa nói xong, Lâm Huyền liền muốn xoay người rời đi.
“Tráng sĩ dừng chân!”
Ông chủ thương đội lập tức gọi Lâm Huyền lại.
“Là do ta lấy lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử rồi, ta còn có một chuyện muốn nhờ, dù thế nào thì cũng mong tráng sĩ hãy đồng ý.”
Lâm Huyền xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ông chủ thương đội cũng có chút ngượng ngùng nói.
“Khắp nơi ở bên trong Đại Hoang đều tràn đầy những nguy hiểm, nếu như tráng sĩ có thể đồng hành cùng thì sẽ an toàn hơn.”
Nói xong, hắn lại lấy ra một ít túi linh thạch.
“Những thứ này coi như là thù lao để ta thuê ngài, cũng không phải là không tôn trọng, xin ngài vui lòng nhận lấy.”
Lâm Huyền suy nghĩ một lúc, ngược lại thì lần này hắn cũng không có từ chối.
Từ nơi này chạy đến Thiên Tuyết Quốc, mặc dù dựa vào tốc độ của hắn thì cũng phải mất thời gian mấy ngày đường.
Một mình hành tẩu ở bên trong Đại Hoang hơi có chút cô đơn.
Nếu như cùng đi theo thương đội này thì ngược lại cũng coi như là có một ít chỗ tốt.
Lâm Huyền gật đầu đồng ý.
Thấy Lâm Huyền đồng ý chuyện này, vẻ mặt của ông chủ thương đội cũng trở nên kích động.
Hắn đã được chứng kiến thực lực của Lâm Huyền, nếu như dọc đường đi này mà có Lâm Huyền hộ tống thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Sau khi trải qua chuyện trước kia, ánh mắt của những người bên trong thương đội khi nhìn về phía Lâm Huyền có chút phức tạp.
Ánh mắt đó vừa có kính sợ lại vừa khâm phục.
Lâm Huyền cũng không để ý quá mức, chỉ yên lặng đi theo phía sau thương đội mà thôi.
Nhìn qua thì đây cũng chỉ là một thương đội bình thường mà thôi, mặc dù trong đó cũng có một số võ giả, thế nhưng thực lực của bọn họ thực sự là vô cùng thê thảm.
Đi được một đoạn đường, sắc trời tối sầm, thương đội chuẩn bị đóng trại ở chỗ này.
Đây cũng chính là chỗ xấu của thương đội, trên quãng đường đi thì vẫn cần phải quan tâm đến cảm nhận của người bình thường.
Không thể không nói, những người này lại rất biết cách sinh hoạt.
Lúc nghỉ ngơi buổi tối, bọn họ lại chuẩn bị một bữa tiệc lửa trại.
Lâm Huyền không hề có một chút hứng thú đối với chuyện này, ngồi một mình ở bên cạnh.
“Lâm huynh đệ, tại sao ngươi không tham gia náo nhiệt với bọn họ một chút?”
Nhưng mà vào lúc này, một người thanh niên tuấn tú đã đi tới.
“Ta là người không thích sự vui vẻ náo nhiệt.”
Lâm Huyền mỉm cười trả lời.
Người thanh niên này không hề giống với những người khác ở trong thương đội, trên người của hắn có một loại khí chất rất đặc biệt.
Loại khí chất này chính là được tích lũy trong nhiều năm tháng.
Ví dụ như một cường giả cái thế, chắc chắn ở trên người cũng sẽ có một loại khí chất tương đồng của một cường giả.
Người giàu có, trong lúc ăn uống thì trên người cũng sẽ toát ra một loại khí chất đặc biệt.
Lâm Huyền cũng đã từng gặp qua rất nhiều loại người nhưng lại chưa bao giờ gặp được người nào mang lại cho hắn một cảm giác như thế này cả.
Loại khí chất này vô cùng tự nhiên.
Rõ ràng hắn đang đứng ở trước mặt của Lâm Huyền, thế nhưng mà Lâm Huyền lại không có cách nào cảm nhận được bóng dáng của hắn.
Điều này khiến cho Lâm Huyền cảm giác hơi nghi hoặc một chút.
Lâm Huyền xác nhận lại một lần nữa, ở trong cơ thể của người này lại không hề có một tia nguyên khí nào cả.
“Chẳng lẽ lại là một phương thức tu luyện đặc biệt?”
“Hoặc là hắn có một pháp môn ẩn giấu tu vi?”
Lâm Huyền thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Pháp môn ẩn giấu tu vi cũng có không ít, ví dụ như Vô Cấu Nguyên Khí của hắn cũng có khả năng ẩn giấu tu vi.
Thế nhưng người này lại có chút không đúng, cá nhân Lâm Huyền lại rất hứng thú đối với phương hướng tu luyện của hắn, tương đối kỳ lạ.
“Thực lực của Lâm huynh mạnh mẽ, thật sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.”
“Dựa vào thực lực này của Lâm huynh, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào là không thể đi được?”
Thanh niên này khen tặng nói.
“Ta là Kiều Vũ, không biết có thể kết bạn cùng với Lâm huynh một chút được không?”
Lâm Huyền hữu hảo gật đầu một cái.
Mặc dù hắn cũng không thích chủ động đi kết bạn với bất cứ một người nào, thế nhưng nếu như người khác chủ động tiếp xúc cùng với hắn thì chắc chắn hắn cũng sẽ không thể khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu được.
Sau khi nói chuyện với nhau được một lúc, cả hai đã cảm thấy hiểu nhau hơn rất nhiều.
Ngay cả trong lúc trò chuyện với nhau, Lâm Huyền cũng có thể cảm nhận được khí chất đặc biệt của hắn.
Lâm Huyền cảm giác dường như bản thân mình đã gặp được một người nào đó tương tự trước kia rồi.
Thế nhưng hắn suy nghĩ một lúc lâu, suy nghĩ toàn bộ những người mình đã gặp qua lúc trước một lần vẫn không cảm thấy có người nào là phù hợp cả.
“Kiều huynh, ta thấy ngươi có khí chất phi phàm nhưng lại không có tập võ.”
“Không biết Kiều huynh có thể giải thích cho ta hay không?”
Rốt cuộc Lâm Huyền vẫn không thể nhịn được nữa, hỏi vấn đề này.
Hắn vừa dứt lời, không đợi Kiều Vũ trả lời, ở bên cạnh liền truyền đến một tiếng chê cười khinh thường.
“Người nhà quê chính là người nhà quê, không thể nói được một lời thanh lịch.”
Lâm Huyền nhíu mày.
Hắn quay đầu nhìn lại, là một cô gái.
Nhìn khí chất của nàng, không ngờ lại có chút giống với Kiều Vũ mấy phần, Lâm Huyền cũng không có mở miệng trách móc.
“Để cho Lâm huynh chê cười rồi, xá muội được nuông chiều từ bé, kính mong Lâm huynh thứ lỗi.”
Kiều Vũ lập tức mở miệng nói xin lỗi.
Lập tức hắn chủ động chuyển về chủ đề chính.
“Ánh mắt của Lâm huynh thật là sắc bén, quả thực ta không phải là một võ giả.”
“Từ nhỏ thân thể của ta đã gầy yếu, không thích hợp để tập võ.”
“Còn về phần khí chất mà ngươi nói, ta nghĩ có lẽ là bởi vì nghề nghiệp của ta tạo thành mà thôi.”
Kiều Vũ mỉm cười.
“Ta là một họa sĩ.”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Huyền mới chợt hiểu ra.
Khó trách hắn sẽ cảm thấy khí chất của Kiều Vũ có chút quen thuộc, bởi vì hắn đã từng gặp qua một người có nghề nghiệp tương tự.
Ban đầu ở Càn Long Tông, hắn đã từng gặp qua một người nhạc sĩ.
Chỉ có điều, nàng đồng thời cũng là một võ giả, cho nên khí chất lại có chút khác nhau.
Cũng chính bởi vì như vậy mà khí chất của Kiều Vũ mới thuần túy như vậy.
“Người nhà quê, người nhà quê, thậm chí ngay cả họa sĩ cũng chưa từng gặp qua nữa.”
Cô bé ở bên cạnh lại lập tức mở miệng ra nói một lần nữa.
“Kiểu Tử.”
Kiều Vũ khẽ quát lên một tiếng, giữa lông mày có vẻ tức giận.
Nhìn thấy ca ca của mình nổi giận, lúc này Kiều Tử mới ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Vẻ mặt của Kiều Vũ áy náy nhìn về phía của Lâm Huyền.
“Nếu như Lâm huynh cảm thấy hứng thú đối với một họa sĩ, ta sẽ tự bêu xấu vẽ một bức tranh tặng cho Lâm huynh.”
Nói xong, hắn lấy ra một bàn vẽ, dựa theo ánh lửa yếu ớt kia, bắt đầu vẽ tranh.
Lâm Huyền đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tò mò nhìn xem.
Họa sĩ thuộc về một nghề nghiệp phụ trợ ở trong trung cửu lưu chức nghiệp.
Nghề nghiệp này đặc biệt ở một chỗ chính là có thể thông qua bức tranh của bọn họ mà khiến cho những người quan sát cảm thấy tĩnh tâm.
Có một số võ giả có tâm thần yếu đuối, nếu như có họa sĩ trợ giúp, chắc chắn có thể nhanh chóng tĩnh tâm để tu luyện.
Có điều, điểm yếu của họa sĩ chính là sức chiến đấu.
Cũng bởi vì như vậy cho nên rất hiếm khi có thể bắt gặp được một họa sĩ.
Mặc dù cũng có những người lựa chọn nghề nghiệp họa sĩ này, thế nhưng cũng sẽ đặt trọng tâm ở bên trên phương diện võ đạo.
Thế nhưng Kiều Vũ lại là một trường hợp đặc biệt, hắn chính là một họa sĩ thuần túy.
Nhìn xem họa sĩ vẽ tranh, đây cũng đồng thời là một loại hưởng thụ.
Lâm Huyền nhìn thấy bút lông của hắn đang bay lượn ở bên trên tấm vải, tâm thần hoàn toàn chìm đắm vào bên trong.
Xuyên thấu qua bức tranh vải sơn dầu, dường như Lâm Huyền đã đặt bản thân mình ở bên trên vách đá vậy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất