Trời đang nổi tuyết lớn, trong khung cảnh mù mịt, Lâm Huyền xuất hiện, hắn xuất hiện trên vách núi đó. 

             Xung quanh được bao trùm bởi một màn tuyết trắng, cây tùng lạnh lẽo đó vẫn đứng im. 

             Tuyết ngày một lớn dần, như thể muốn nhấn chìm nó vậy. 

             Những đợt gió lạnh thổi qua, nhưng cây tùng đó không hề động đậy. 

             Nó bén rễ sâu dưới lớp đá, mặc gió thổi tuyết lùa lớn đến nhường nào. 

             Lâm Huyền bước về phía trước một bước, hắn thấy chóp mũi mình lạnh toát lên, một bông hoa tuyết rơi lên chóp mũi của hắn. 

             “Đây là hoang tưởng hay sao?” 

             Lâm Huyền tự hỏi bản thân mình. 

             Hắn đưa tay chạm vào gai của cây tùng, liền cảm thấy có chút đau đớn. 

             Cảnh tượng hoang tưởng này cũng thật quá rồi chứ! 

             Gai của cây tùng, tuyết trắng, khiến cho Lâm Huyền không biết rõ được đây là thật hay là thứ hư ảo nữa. 

             Hắn lại tiến về phía trước mấy bước, hắn đứng cạnh bên cây tùng đó. 

             Dưới cây tùng có một khoảng niết bàn nhỏ, có thể nhìn thấy những cái rễ cây chắc chắn từ trong đó. 

             Lâm Huyền đã đắm mình vào thế giới của cây tùng lạnh lẽo này rất lâu. 

             Mãi cho đến khi bức tranh của Kiều Vũ được hoàn thành thì hắn mới chợt bừng tỉnh. 

             “Tốt lắm!” 

             Lâm Huyền vỗ tay khen ngợi. 

             “Đúng là một tác phẩm tuyệt đẹp!” 

             Kiều Vũ có chút ngại ngùng. 

             Hắn giơ tay ra muốn đưa bức tranh cho Lâm Huyền. 

             “Đây là bức tranh ta vẽ cho Lâm huynh đó!” 

             “Thật ra cũng không giấu giếm gì, từ lần đầu tiên khi ta gặp gỡ Lâm huynh, bức tranh này đã được phác họa ra trong lòng ta rồi.” 

             “Ta cứ có một loại cảm giác, Lâm huynh chính là cái cây trong bức họa này.” 

             “Võ đạo của ngươi vô cùng nguy hiểm, cứ hệt như gió tuyết vậy.” 

             “Nhưng mà, bất luận là gió tuyết có lớn đến đâu, thì ngươi vẫn cứ đứng vững không ngã như cây tùng kia.” 

             Lâm Huyền nhoẻn miệng cười, rồi lại giơ tay ngăn hắn lại. 

             “Kiều huynh à, trước tiên ngươi không cần phải đưa bức tranh này cho ta, ta muốn vẽ thêm mấy lần bút nữa.” 

             Nghe hắn nói như vậy, Kiều Vũ cảm thấy bất ngờ vô cùng. 

             Nên biết rằng, những biết tranh của họa sư đều là những tác phẩm hoàn mỹ. 

             Thế nào mới được gọi là hoàn mỹ? 

             Chính là không có khuyết điểm nào! 

             Mà cũng không thể bổ sung thêm gì được nữa! 

             Cho dù là Kiều Vũ, cũng không dám điểm xuyết thêm một chi tiết nào. 

             Bức Hàn Tùng Đồ này, cho dù chỉ là bị lem thêm một chút mực đen, thì cũng sẽ có thể bị mất đi ý vị ban đầu của nó. 

             “Đúng là không biết tốt xấu mà!” 

             “Ca ca của ta tốt bụng tặng cho ngươi một bức tranh, vậy mà ngươi lại muốn phá hủy nó. 

             “Ngươi có biết rằng, ở Thiên Tuyết Quốc này, có biết bao nhiêu người nguyện đổi ngàn lượng chỉ để xin một bức tranh của ca ca ta hay không?” 

             Kiều Tử đứng ở bên cạnh lại mở miệng nói. 

             Lần này thì Kiều Vũ không hề lên tiếng ngăn cản. 

             Thân là một họa sư, hắn cũng có sự kiêu ngạo và tự đắc của mình. 

             Trong mắt của hắn, bức Hàn Tùng Đồ này đã là một tác phẩm hoàn mỹ rồi. 

             Thân là họa sư cấp ba, hắn có thể có được lòng tự tin này. 

             Bây giờ Lâm Huyền lại dám thay đổi tác phẩm vẽ vời của hắn, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy không vui. 

             Tuy nhiên, bởi do tính cách biết kiềm chế của hắn, nên hắn cũng không lên tiếng trách khứ Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền quay đầu lại liếc nhìn Kiều Tử. 

             Nữ nhân này đã quen thói kiêu ngạo rồi, phải để cho nàng nếm chút mùi cay đắng mới được. 

             “Kiều huynh à, ta muốn thay đổi tác phẩm của ngươi đúng là có chút không phải với ngươi.” 

             “Nhưng mà theo ta thấy, bức tranh này vẫn còn thiếu một thứ, bởi vậy nên ta mới cân nhắc lắm mới dám xin vẽ vài đường.” 

             Kiều Tử lại mở miệng nói tiếp. 

             “Nếu như ngươi làm hỏng bức tranh này, ngươi có đền nooit hay không!?” 

             Lâm Huyền khẽ mỉm cười. 

             “Ngươi yên tâm đi, dĩ nhiên ta sẽ đền được.” 

             “Kiều huynh đối đã với ta như vừa gặp đã quen, sao ta lại có thể khiến cho kiều huynh thất vọng được chứ?” 

             “Còn ngươi á, nếu như ngươi đã cảm thấy ta không có năng lực đó, thì ngươi có dám cược một ván với ta hay không?” 

             Kiều Tử khẽ liếc nhìn hắn một cái. 

             “Đánh cược hả? Cược cái gì?” 

             Lâm Huyền cầm bút vẽ lên rồi mới lên tiếng nói. 

             “Rất đơn giản, nếu như ta không thể hoàn thiện bức tranh này, ta sẽ làm người hầu ba ngày cho ngươi.” 

             “Trong khoảng thời gian ba ngày đó, ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm đó!” 

             “Nhưng mà nếu như ta có thể hoàn thiện bức tranh này, vậy thì cái tính cách cay nghiệt này của ngươi phải thay đổi chút rồi.” 

             “Cứ như này đi, ngươi làm tì nữ ba ngày cho ta, thế nào?” 

             Kiều Tử nghiến răng, tức giận nhìn sang phía Lâm Huyền. 

             Hai bên tức giận nhìn nhau, không khí lúc này cũng không thân thiện gì mấy. 

             “Lâm huynh, muội muội của ta không hiểu chuyển, ngươi hà tất phải làm như thế?” 

             Kiều Vũ lập tức đứng ra làm hòa cho hai người. 

             Lâm Huyền vẫy tay, ra hiệu bảo hắn không cần nói thêm gì nữa. 

             Sau đó, hắn cầm lấy bút vẽ rồi nhắm nghiền mắt lại. 

             Khung cảnh xung quanh đã thay đổi, hắn bây giờ đã đi đến Thần Sơn. 

             Hắn chợt lóe lên suy nghĩ, tất cả bí kíp của họa sư liền bay đến ngay trước mặt hắn. 

             Muốn trở thành họa sư là một chuyện vô cùng khó khăn, đây không phải là chuyện có kinh nghiệm thì có thể làm được. 

             Họa sư rất khác biệt so với những ngành nghề khác, cần phải có kinh nghiệm tu luyện thuần thục việc hội họa. 

             Trước đây Lâm Huyền chưa từng tiếp xúc với hội họa, theo như hai sư huynh muội Kiều gia thấy, hắn không làm hỏng bức tranh này thì đã tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện hoàn thiện nó. 

             Nhưng mà, bọn họ không hề hay biết chuyện Lâm Huyền có thần tiên giúp đỡ. 

             Những quyển có liên quan đến bí kíp của các họa sư, đều đã được lật mở, phơi bày trong não của Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền ghi nhớ những thứ đó ở trong lòng, rồi vẽ vời lên mặt đất. 

             Nửa ngày sau, Lâm Huyền nhìn vào bức tranh trên mặt đất rồi hài lòng gật đầu. 

             Hắn lóe lên suy nghĩ rồi rời khỏi Thần Sơn. 

             Lúc này, hai huynh muội Kiều gia đang ngắm nhìn hắn. 

             Trong đó, biểu cảm của Kiều Vũ vô cùng phức tạp. 

             Có thể nhận thấy là hắn đang lo lắng. 

             Hắn lo là tác phẩm của mình sẽ bị hủy hoại, hắn lo Lâm Huyền sẽ bị muội muội của mình ức hiếp, hắn lại lo liệu muội muội của mình có chịu thiệt gì hay không, 

             Nhưng mà ba nỗi lo lắng này, đối với hắn mà nói chính là sự dư thừa. 

             Lâm Huyền nhìn bức Hàn Tùng Đồ đó rồi trầm ngâm đôi chút. 

             Hắn khẽ nhấc bút vẽ lên, hắn dùng vài nét bút phác họa hình con chim vào bên trong bức tranh. 

             Khi Kiều Vũ nhìn thấy cảnh này, thì mắt hắn sáng rỡ lên. 

             “Kiến thức nền rất vững!” 

             Thân là họa sư cấp ba, dĩ nhiên không khó để kiều võ có thể nhìn thấy được cách thức do Lâm Huyền thể hiện ra. 

             Đây chính là kiến thức nền do các họa sư chuyên tâm rèn luyện, không tốn khoảng thời gian tám năm mười năm, thì không thể luyện thành ra như thế được. 

             Vẻ mặt của Kiều Tử đứng cạnh bên có chút khó coi. 

             “Không lẽ hắn thật sự là họa sư hay sao.” 

             Cái suy nghĩ này lập tức bị nàng dập tắt. 

             Nàng và Kiều Vũ giống như nhau, đều là những họa sư. 

             Tuy rằng nói về mặt hội họa, nàng không được như Kiều Vũ, nhưng nàng cũng biết muốn vẽ ra một bức tranh phải khó khăn đến nhường nào. 

             Lâm Huyền muốn đưa thêm thứ mới vào bên trong bức tranh này, chuyện này còn khó hơn lên trời nữa. 

             “Hứ, để ta xem xem nhà ngươi sẽ bị xấu mặt như thế nào đây!” 

             Kiều Tử âm thầm nghiến răng. 

             Lúc này, Lâm Huyền cũng không để ý nhiều như thế. 

             Tất cả sự chú ý của hắn đều đặt vào bên trong bức họa cả rồi, sau khi hắn phác họa một con chim, thì hắn cũng không tiếp tục điểm xuyết gì thêm. 

             Con chim này hệt như một thành phẩm còn dở dang, bị Lâm Huyền vứt ngay đó. 

             Lâm Huyền trả lại bút vẽ cho Kiều Vũ, sau đó hắn quay người, lấy ra một cục than từ bên trong đống lửa. 

             Trên than vẫn còn dính một chút ánh lửa, Lâm Huyền lấy tay gạt những ánh lửa đó đi. 

             Kiều Vũ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt liền thay đổi. 

             Lâm Huyền muốn dùng than để vẽ sao?! 

             Làm thế cũng được, nhưng rủi ro cũng rất cao. 

             Nếu như không cẩn thận thì có thể sẽ làm hỏng bức họa này. 

             Đến lúc đó không cần phải nói đến chuyện hoàn thiện nữa, , e rằng Lâm Huyền còn phải nghĩ cách để đền bù bức họa này cơ. 

             Hắn nghĩ thế thì liền mím môi lại. 

             Nếu như Lâm Huyền đã dám làm như thế, thì chắc hẳn là có lý do riêng của hắn rồi. 

             Chỉ thất, Lâm Huyền lấy tay cầm cục than, cổ tay hắn khẽ run lên, hắn để chút bột tro rơi lên trên bức họa. 

eyJpdiI6Ild2cFhqd0xsbVpmd1NKVVwvbk05dFwvdz09IiwidmFsdWUiOiJtWllhQUtVekI4M2QxUjAwM2tQYnBiUE0wZkxHSEJFTFFWc1Qrb01aWGFTU2Q3S29NeDhvT3pzWDdKUjMrcDJlbEFEbDYrNUs4MHNaY3FMQktHVlJQdG8wa2Fmc29WbnNwNHlXVDRcL3BjMkVtOXlPbHorRm4xZWpLZTRcL3luRW9HcnljR3BtQ1Q1U0NJaU9XU1E4RFdnXC9tUEU3UFwvcyt5YnRaZlo1YW5ZaXA1NEQ1VW1XdHQwekE1SlF6Z05WWU44eElFODJsQlJvVVRucE5vREFTRUhtRmFTaWxDeFpsVkx0TWdHd1JIbStXND0iLCJtYWMiOiI0OTI0YWU2ZjQxNzQyZmU2M2U1ZmUwZDUyNjU2MGQwYWJmMGI4NmZhNjhkMDUzZjM1NDlmZWNhZTQyYmJlMTQ4In0=
eyJpdiI6IjVqZThBdVB3VnZwcFwvOWdJT1R6ZmJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjAzTFkwZzRMc0hXeTU5SHRlK0hzb1FYWVZvV08wMmFxMExhV1RKcHdXdElHU2FpaCtqTWdobktNQlRpMDJQVXNqbzZXbUtDYkYrYkhoUXQxSW9hRkxPXC9Xa1wvUFZxY3phbXFaWGc3bENWc0VmVTc2K01KTmpiZEtMQ3Z4a2hVOUZtYzBITTRhd3piZklLd0NUWTdcL1luS2t1V0ltK29uMUQrdGFQdk5YTUk4UUpUTlE5T003cGRXTVNuM0tOV2NFQTFyUEJkN3YzM3J3WXNBc0VQM2NXaG5WOEc2UjQrZzIwWFpBd2RVeVUrWnM9IiwibWFjIjoiYjUxMWJhNmZiMWZlMDlhOGU4NGFkZmI4ZWZmN2EzYjJmNDA2OTQ2MDQxYmViNTE3NGNlY2UwZWY5ZmNiOTEyMiJ9

             

Ads
';
Advertisement
x