Người tấn công đầu tiên lúc này đã đến gần rồi, nhưng người thứ hai vẫn còn nấp mình vào bóng tối,
Lúc này, đến cả Lâm Huyền cũng không thể tìm ra tung tích của người đó nữa rồi.
“Hắn sẽ công kích từ hướng nào đây nhỉ?”
Lâm Huyền tự lẩm bẩm nói.
“Từ dưới đất lên?”
Hắn lấy quy tắc của đất ra để kiểm tra một hồi, sau khi kiểm tra lại không có phát hiện gì.
Xung quanh vẫn không có bóng người nào.
Lâm Huyền nhíu chặt mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Chỉ thấy người thứ hai hiện giờ đang bay lượn trên không trung.
Khi Lâm Huyền nhìn thấy cảnh này, cả người hắn bỗng nhiên sững lại.
Bay cơ á?
Sao lại có thể như thế được!
Không phải võ giả không thể bay được, nhưng còn phải xem người đó là ai nữa.
Ví dụ như Lâm Huyền, hắn nắm giữ được uy tắc của mây và quy tắc của gió.
Tuy nói rằng cơ thể hắn nhẹ như lông hồng, nhưng nếu hắn muốn bay thì chuyện này tuyệt đối không thể được!
Chuyện bay lượn trên không không thuộc về thủ thuật của Quy Nhất cảnh nữa rồi.
Lâm Huyền sờ vào chiếc nhẫn trữ đồ của mình trong tiềm thức, nếu như hắn gặp phải cường giả vượt xa Quy Nhất cảnh, vậy thì hắn cũng chỉ có thể dựa vào việc thân ngoại để hóa thân rồi.
Còn về hai huynh muội của Kiều gia, chỉ có thể để mạng họ cho trời sắp đặt mà thôi!
Đột nhiên chính vào lúc này, Lâm Huyền đột nhiên nhìn thấy.
Phía sau lưng của người đang đứng trên không có một luồng ánh sáng kì quặc đang phát sáng.
Nhìn kĩ thì thấy sau lưng người này có một đôi cánh.
Thuật khôi lỗi!
Ba chữ này nhảy ra từ bên trong suy nghĩ của Lâm Huyền.
Nghĩ lại thứ này chắc là đồ do thuật khôi lỗi tạo ra đây mà.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà dù có như thế, hai người này cũng chính là những cường giả thuộc Quy Nhất cảnh thật sự rồi.
Người trong không trung bay đến trước, hắn khẽ vỗ vỗ đôi cánh rồi bổ nhào xuống chiếc xe ngựa.
Ý đồ của hắn đã rất rõ ràng, chính là muốn vượt qua Lâm Huyền, trực tiếp giết chết hai người trong xe.
Người ở bên cạnh lúc này cũng đang xông đến.
Tốc độ của hắn cũng nhanh như thế, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, hắn đã đến rất gần rồi.
Hành động của hai người rõ ràng là muốn ép bức Lâm Huyền.
Bất luận là Lâm Huyền chọn người nào để tấn công, thì người còn lại cũng có thể dễ dàng tiếp cận chiếc xe ngựa.
Đến lúc đó, cường giả của Quy Nhất cảnh ra tay, hai huynh muội Kiều gia sẽ chết chắc thôi!
Lâm Huyền lạnh lùng hừ một tiếng.
“Muốn chơi mấy cái chiêu trò vặt vãnh này hay sao?”
Thần Đạo Bộ Pháp!
Dưới sự giúp đỡ của quy tắc của gió, trong phút chốc, cơ thể của Lâm Huyền đa biến đi đâu mất.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, khiến cho hai người kia bất ngờ vô cùng.
Nhưng mà hai người họ nếu như đã dám đến đây để chém giết rồi, thì dĩ nhiên cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Lúc Lâm Huyền biến mất, người trong không trung kia liền nghĩ cách đối phó.
Hắn biết mục tiêu của Lâm Huyền chính là bản thân mình.
Quả nhiên, trong lúc hắn nghĩ cách đối phó thì liền nghe thấy tiếng cộp cộp.
Cú đấm này của Lâm Huyền đám thẳng vào trong đôi cánh của hắn, khiến hắn đột ngột từ trên không trung ngã nhào xuống mặt đất.
Mắt của người ở dưới đất khẽ lóe sáng lên.
Lâm Huyền có thể bay lên trong không trung, nhưng muốn trở lại thì không hề dễ dàng như thế nữa.
Khoảng thời gian này đủ để hắn giết chết hai huynh muội Kiều gia rồi.
Mắt hắn chợt lóe lên mấy tia sắc lạnh, hắn lại tăng nhanh tốc độ, tiến nhanh về phía chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa ngày một đến gần, vẻ mặt hắn lại càng trở nên kích động hơn,
Chỉ cần có thể giết được Kiều Tử, viên đan dược cấp sáu kia sẽ không còn ai tranh giành được nữa.
Trong đầu của hắn đã tự vẽ ra một bức tranh bản thân sẽ được nhận thường rồi.
Lúc này, khoảng cách giữa hắn và xe ngựa là chưa đến một trượng.
Cây đao trong tay hắn đã được giơ lên, chỉ cần hắn khẽ vẫy tay, liền có thể tước đi tính mạng của hai con người.
Đột nhiên cũng chính vào lúc này, hắn lại cảm thấy tấm lưng của mình đau nhói.
Lúc này, cơ thể hắn đã không nghe sự sai bảo nữa rồi, như thể nó đã bị đóng đinh vào mặt đất vậy.
Đến bây giờ hắn còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, đợi khi hắn ngẩng đầu nhìn sang thì liền nhìn thấy ngực của mình đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua tự bao giờ không biết.
Thanh kiếm đó trong trắng như viên ngọc, cho dù máu tươi của hắn cũng không thể làm ô uế thanh kiếm đó được.
Thanh kiếm xinh đẹp này, vào chính thời khắc đó, lại khiến hắn cảm nhận thấy một nỗi sợ vô cùng kịch liệt.
Không gian tràn ngập mùi của sự chết chóc, khiến trong lòng hắn bỗng thấy sợ hãi.
Đột nhiên, hắn còn không có cơ hội để phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết nữa.
Quy tắc hủy diệt của Chân Long Kiếm dường như đã kết thúc sinh mạng của hắn chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Một võ giả quy ngất tầng hai như hắn, nếu như là chiến đấu bình thường, nếu như hắn không đối địch với Lâm Huyền, thì cũng sẽ không phải nhận lấy cái chết bi thảm đến thế,
Mà thế, hắn sai ở chỗ tin vào sự phán đoán của bản thân mình.
Hắn nghĩ Lâm Huyền không có cách nào quay về kịp bên chiếc xe ngựa, cũng chính vì suy nghĩ này, đã làm đứt đoạn sinh mệnh của hắn.
Tên sát thủ bị tấn công rơi xuống đất kia cũng từ từ hoàn hồn lại, hắn nhìn sang Lâm Huyền, vẻ mặt hắn tràn ngập sự sợ hãi.
Ai ngờ rằng, bên cạnh hai huynh muội Kiều gia lại có một tên cường giả đáng sợ đến thế.
Giết chết một võ giả quy nguyên trong phút chốc, hắn có còn là người không chứ?
Chạy!
Trong lòng hắn giờ chỉ có mỗi suy nghĩ này.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp vỗ cánh, thì Lâm Huyền đã từ trên không bay xuống.
“Lộp cộp!”
Lâm Huyền giơ tay, không thương xót mà đánh vào lưng hắn.
Đôi cánh khôi lỗi kia bị Lâm Huyền đánh gãy, tên sát thủ kia cứ nằm trên mặt đất không ngừng kêu gào thảm thiết.
Đến lúc đó, Lâm Huyền mới phát hiện ra một chuyện.
Thực lực của người này vẫn còn yếu hơn chút so với người kia, đặc biệt khi so về tốc độ, hắn vẫn còn kém xa tên kia lắm.
Nghĩ đến việc hắn dùng thuật khôi lỗi giúp bản thân mình bay lên không trung là bởi hắn muốn thu hút sự chú ý của Lâm Huyền, để tên còn lại có cơ hội để ra tay.
Kế hoạch của hắn cũng đúng, nhưng tiếc rằng vẫn thua xa thủ đoạn của Lâm Huyền.
Lúc này, hai huynh muội Kiều gia mới bước đến.
“Ai phái ngươi đến đây?”
Kiều Tử trầm giọng hỏi.
Tên sát thủ đó khẽ liếc nhìn Kiều Tử, vẻ mặt hắn tràn ngập sự hận thù.
Lúc Kiều Tử chuẩn bị lên tiếng hỏi tiếp, thì có một dòng máu đen trào ra từ khóe miệng của hắn, hắn đã tắt thở.
“Hắn có ngậm một chất độc mạnh trong miệng mình.”
Lâm Huyền mở miệng nói.
Hắn làm thế, rõ ràng là muốn bảo vệ cho chủ nhân của mình.
Nhưng mà, cho dù hắn không nói, ba người họ cũng có thể đoán biết được là do ai làm rồi.
Lâm Huyền cũng không quan tâm đến hai thi thể này, mà dồn sự chú ý của mình vào đôi cánh khôi lỗi kia.
Thứ đồ này có thể khiến cho Quy Nhất võ giả có thể bay lượn được trong không trung, đúng là một thứ đồ tốt!
Mà cái cánh này rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn Chân Long Kiếm đôi chút nữa.
Nhưng mà, khi đôi cánh này được dang rộng hết cỡ, thì nó dài khoảng năm trượng.
Cánh này mỏng như cánh ve sầu, thậm chí phần mỏng manh nhất còn trong suốt luôn.
Cũng chính vì như thế, lúc đầu phải mất một khoảng thời gian Lâm Huyền mới phát hiện ra đôi cánh này.
“Đây có lẽ là do thuật khôi lỗi cấp năm tạo thành nhỉ!”
Lâm Huyền nhìn nhìn rồi đưa ra kết luận.
Cánh này phải tiêu tốn nguyên khí mới có thể bay lượn được, rõ ràng không thể dùng được trong lúc chiến đấu.
Nhưng mà, nếu như dùng nó để đi đường, hoặc dùng để thoát thân, thì đây đúng là một món bảo bối tuyệt diệu mà!
Đây cũng được xem như là một thu hoạch lớn rồi.
“Thật không ngờ Kiều Quế lại có lá gan lớn như thế!”
Kiều Vũ nghiến răng nói.
Hai võ giả thuộc Quy Nhất cảnh đến đây để công kích, nếu như không có Lâm Huyền ở đây, thì bọn họ sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Mắt của Kiều Tử càng đỏ hơn, nàng thất trong lòng vô cùng ấm ức.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất