Nếu như Kiều Quế biết được chuyện này, không biết nàng sẽ có suy nghĩ như thế nào 

             Tình cờ, nàng đã khiến cho Kiều Tử trở thành người muốn giành lấy linh dược. 

             Đoạn đường tiếp theo đó, bọn họ cũng không gặp phải chướng ngại gì, an toàn về đến Kiều gia. 

             Vừa đến Kiều gia, Lâm Huyền liền phải mở lời khen ngợi. 

             Kiều gia quả nhiên già có vô cùng, chỉ là một cái phủ đệ nghỉ mát cũng ra gì lắm rồi. 

             Đại gia tộc cũng có cái khổ của đại gia tộc, mà chuyện tranh quyền đoạt thế chính là một trong những cái khổ đó. 

             Lâm Huyền đi theo hai huynh muội Kiều gia vào trong khuôn viên lớn của Kiều gia. 

             “Thất tiểu thư!” 

             “Thất tiểu thư!” 

             Cả đoạn đường đi, đám tì nữ hạ nhân gặp mặt Kiều Tử đều phải ra vẻ cung kính. 

             nhưng mà Kiều Tử không hề để tâm tới dù chỉ là một chút, nàng cứ ung dung bước về phía trước. 

             Lâm Huyền thở dài, xem ra tính tình này của Kiều Tử không phải ngày một ngày hai mà thành. 

             Kiều Tử dẫn đường, đưa ba người bọn họ trực tiếp đi đến một cái sân vườn. 

             “Kiều Quế, ngươi ra đây cho ta!” 

             Kiều Tử tức giận hét lớn nói. 

             Lâm Huyền khẽ bật cười, Kiều Tử đúng là không có chút tâm kế nào mà. 

             Mới vừa về đến gia tộc, nàng đã không chịu nổi mà tìm ngay đến trước cửa nhà người ta rồi. 

             Không lâu sau, cửa lớn từ từ được mở ra, có một nữ nhân trạc tuổi nàng từ trong bước ra bên ngoài. 

             “Ẩy, lại có chuyện gì thế kia?” 

             Kiều Quế nhanh chóng bước đến ân cần hỏi thăm. 

             “Ai ăn hiếp ngươi, cứ nói với tỷ tỷ, ta giúp ngươi xả giận!” 

             Kiều Tử cũng không tỏ vẻ cảm kích, nàng nhếch mép cười lạnh lùng nói. 

             “Kiều Quế à, ngươi đừng có giả tạo như thế chứ?” 

             “Ngươi đã làm những gì, không lẽ bản thân ngươi còn không hay biết hay sao?” 

             “Nhìn thấy cái miệng giả tạo của ngươi là ta lại thấy mắc ói rồi!” 

             Vẻ mặt của Kiều Quế vô cùng uất ức, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang Kiều Vũ. 

             Bị nàng nhìn sang, Kiều Vũ thấy có chút không nhẫn tâm. 

             “Chuyện ngươi tìm người đến để giết ta, ta nhất định sẽ nói cho gia gia biết đó!” 

             Kiều Tử từng câu một ép bức người khác, ánh mắt nàng tràn ngập sự oán giận. 

             Nàng nói như thế xong thì liền quay người rời đi mất. 

             Vậy là xong rồi hay sao? 

             Lâm Huyền đứng yên một chỗ, có chút không biết nên làm như thế nào. 

             Hắn cứ nghĩ hai người Kiều Tử sẽ đánh nhau, nếu không thì sẽ cãi nhau một trận ra trò. 

             Vậy mà Kiều Tử cứ hệt như đứa nhỏ đang đến nhà người khác chơi vậy. 

             Tức giận hung hãn đi đến chỗ này, kết quả chỉ nói một câu ta sẽ nói cho gia gia biết, vậy là xong rồi? 

             Trong lòng của Lâm Huyền thấy rất bất ổn. 

             Cãi nhau đâu? 

             Nhưng mà Kiều Tử cũng đã đi rồi, hai người bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa. 

             “Tiểu muội trước giờ vẫn luôn như thế, ngươi biết mà ha.” 

             Kiều Vũ ra vẻ xin lỗi lên tiếng nói. 

             Kiều Quế khẽ thở dài một hơi, gật đầu tỏ vẻ đáng thương. 

             “Sao ta lại trách nàng được cơ chứ, có lẽ giữa hai người bọn ta có chút hiểu lầm gì đó.” 

             “Sau này có cơ hội, ta sẽ đứng trước mặt nàng nói rõ mọi thứ vậy.” 

             “Ta cũng không giữ hai người các vị ở lại đây nữa, mau đi trông chừng tiểu muội, đừng để nàng gây ra thêm rắc rối gì nữa đó.” 

             Kiều Vũ nói thêm vài câu khách sáo rồi dẫn Lâm Huyền rời đi. 

             Sau khi quay người đi, Lâm Huyền liền khẽ cau mày lại. 

             Hắn có thể cảm nhận thấy một cách rõ ràng, lúc này Kiều Quế đang nhìn chằm chằm hắn. 

             “Thực lực mạnh quá.” 

             Lâm Huyền tự mình nói ở trong lòng. 

             Trước khi gặp được Kiều Quế, Lâm Huyền xem nàng như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quyền quý. 

             Nhưng sau khi trải qua lần tiếp xúc vừa nãy, Lâm Huyền đã thay đổi suy nghĩ về nàng rồi. 

             “Tiểu muội đấu không lại nàng đâu.” 

             Kiều Vũ cười khổ nói. 

             “Nàng giờ đã trở thành người mạnh nhất trong cảnh giới Hóa Nguyên rồi, về việc kinh đan, e rằng gia gia sẽ có suy xét về nàng đó.” 

             Cảnh giới Hóa Nguyên sao? 

             Lâm Huyền âm thầm bật cười. 

             Có lẽ Kiều Quế có thể giấu giếm được người khác, nhưng lại không thể giấu giếm được Lâm Huyền. 

             Nàng đã sử dụng một thủ pháo bí mật để trấn áp tu vị của bản thân rồi. 

             Nhưng xem biểu hiện, thì nàng chỉ là một võ giả thuộc đỉnh phong của Hóa Nguyên mà thôi. 

             Nhưng mà trên thực tế, sức mạnh của nàng, không thua kém gì tên Vương Hồ trước kia, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mấy phần nữa! 

             Chỉ có điều, không biết nàng làm thế là có ý đồ gì. 

             …. 

             Sau khi hai người Lâm Huyền rời đi, Kiều Quế liền nhanh chóng trở về trong khuôn viên của mình. 

             “Thực lực của người đó như thế nào?” 

             Kiều Quế mở miệng hỏi. 

             Bên trong bóng tối xuất hiện một bóng người, bước đến đứng bên cạnh Kiều Quế. 

             “Cảnh giới Quy Nhất tầng hai” 

             Kiều Quế nắm chặt tóc mình, trên gương mặt của nàng bỗng xuất hiện vẻ tiều tụy già dặn hơn so với tuổi của mình. 

             “Không đúng, sức mạnh của hắn không chỉ là tầng hai đơn giản thế đâu.” 

             Kiều Quế trầm ngâm hồi lâu rồi mở miệng nói. 

             “Lần này hai người Kiều Tử bọn họ ra ngoài, không hề mang theo một tên cường giả nào.” 

             “Có lẽ cái người thần bí tiêu diệt hết đám kỵ binh kia chính là người này đây.” 

             “Sức mạnh thực sự của hắn, có lẽ phải ở tầm Quy Nhất tầng bốn mới đúng.” 

             “Sau này phải cẩn thận với người này, có lẽ hắn có thể mang đến cho chúng ta mối phiền phức gì đó.” 

             Người trong bóng tối khẽ gật đầu rồi lại lên tiếng hỏi tiếp. 

             “Có cần khiến hắn biến mất, diệt trừ hậu họa hay không?” 

             Kiều Quế im lặng hồi lâu nhưng lại lắc đầu từ chối lời đề nghị này. 

             “Tạm thời đừng có ra tay.” 

             “Nếu như Kiều Tử đã có thể chiêu dụ được hắn, vậy thì ta cũng có thể!” 

             “Cường giả cấp đó mà để lại bên cạnh Kiều Tử thì lãng phí biết bao, nếu như có thể cho ta sử dụng được hắn, vậy thì tốt biết mấy.” 

             “Nếu như không thể, vậy thì…” 

             Nói xong, nàng làm động tác cứa cổ. 

             Lúc này người bên trong bóng tối mới rời đi. 

             …. 

             Mặt khác, lúc này Kiều Tử đang tự tức giận một mình. 

             Nhìn thấy dáng vẻ như thế của nàng, Lâm Huyền không nhịn được phải bật cười thành tiếng. 

             Sự khác biệt giữa hai tỷ muội bọn họ đúng là quá lớn, thủ đoạn của Kiều Quế khiến Lâm Huyền phải ca ngợi. 

             Còn Kiều Tử lại chẳng khác gì một đứa trẻ không hiểu chuyện cả. 

             “Đây chính là ba ngàn linh thạch trung phẩm, là ta nợ ngươi đó!” 

             Nói xong, nàng lấy một chiếc nhẫn trữ đồ ra đưa cho Lâm Huyền. 

             “Bây giờ thì hai chúng ta hết nợ rồi nhé.” 

             Kiều Vũ lập tức lên tiếng nói. 

             “Đừng có nói tào lao!” 

             “Chuyện lần này để ta sắp xếp cho, ngươi đừng có mà nhúng tay vào nữa.” 

             “Vốn dĩ chuyện ngươi đi tìm Kiều Quế đã là một chuyện không hề sáng suốt rồi, bây giờ lại khiến cho Lâm huynh bại lộ thân phận nữa, nàng nhất định sẽ có đề phòng cho xem.” 

             Kiều Tử giật cả mình, rõ ràng nàng không nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói đó. 

             Nhưng mà trước giờ nàng rất tôn trọng lời nói của Kiều Vũ, nên nàng cũng không phản bác lại. 

             “Với sức mạnh của Kiều Quế, lúc gia gia suy nghĩ xem viên linh dược đó sẽ thuộc về ai, chắc chắn sẽ suy nghĩ đến nàng.” 

             “Nếu như ngươi cứ mãi không hiểu chuyện mà làm loạn như thế, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa rồi.”  

             Sau khi bị hắn dạy dỗ một trận, Kiều Tử mới bất lực cúi đầu. 

             Lâm Huyền đứng ở một bên nhìn, hắn cảm thấy hai huynh muội này rất thú vị. 

             Tuy rằng Kiều Vũ thường không đi hỏi đến chuyện đời, nhưng đối với tất cả mọi chuyện, hắn đều có một cách hiểu rất độc đáo. 

             Có sự giúp đỡ của hắn, đáng ra thì Kiều Tử nên thuận lợi lắm mới phải. 

             Ai dè bọn họ lại gặp phải Kiều Quế! 

             “Theo ta thấy, nhiều nhất là ba ngày nữa, gia gia sẽ đưa ra quyết định.” 

             “Còn về việc phân chia thế nào thì ta vẫn chưa biết được.” 

             “Nhưng mà nếu như gia gia chiếu cố ngươi, nhất định sẽ chọn cách để hai ngươi so tài một phen đó.” 

             “Lâm huynh, đến lúc đó phải nhờ vào huynh rồi.” 

             Lâm Huyền gật đầu. 

             Nếu như hắn đã đồng ý với Kiều Vũ, vậy thì hắn cũng sẽ không dây dưa về chuyện này nữa. 

eyJpdiI6IkJObGszd010Z3JpclhBXC9ZNjNhaldnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpyYWtkVFFZQ2Q3NlN2blMwWUQxS2piTk9OUm9vZzkycnRTbG5aZ2hqZzUxU1plcXBKdmdMdzFONW0ybXZFN2RCNEROUWJRTjN0WStnMXQreDJNVU9Ca1VtclRwQlB1YWRiS3NVK3JMTTErcVVOeURlbTBHa0R4RWc5ZlJ6eVFWQUJGam1nRUlcLzdPWGlha1R6XC93d3dqVDZPK2hyRzdxZmFIVDg4c1B6OTNZbXFycjlUaVV0UkRUWE05dVNkb1RRRFB4QVozYmRiTVVGQk9oUmM1UnBSRUl2bkQxYWNKTFZXOFMwWjRRa3oxSTM4WVZETjdDU2NJOXRwUk43TnVNbGQ2QTIzZktWeFB5M0xNNllsdTNHdHJxU1M4NE9mSXkwc2Rmd2JPa05WdGxJbjBUOTlKb3VySU9BUXNPNE9ZdFNlM3llTG9CMkxqaTd2eU5jVmk3dUQ0d25QcGlTZVpPUTM0WTZyaTNwRGZJSTIzUXYwSnlCSjBoZVBiczMwVFNOMFN1Tmo4a0MxRjIydkRPUnpXY1MrYmZPS3I3Q3FYTlwvWkR5elwvXC84aUpqYXArU2UzZ3dtVUc1Z1wvWDNydFJNMWkiLCJtYWMiOiIxOTUxODViMTUzZTQxNDk2Njk2M2Y3OGEzNWQ5MjlhNjM1YTUxYzcyZGMyOWJlN2UzOWM3OWI4NDQxYTYzZDE1In0=
eyJpdiI6InBzaWx5Yit4Q1AwZHlFaHVVMDFaZnc9PSIsInZhbHVlIjoiMFVKZVQrcWlobmFRc3BtVDN6SHNzXC9ZdmxuY09cL3J2WUtadldEYlpsd0xDZFVteHY5V002WDRGaU1VWCtpdW9Rb0t0SG8rNHFzaUs0SFJzNGlKMUtuc1ZhbmFLdnlDSGljRVwvaU9QNW5oSGhaOUxtMVg2QTZXeTNSeFNodWxIMVVqV0VIRW1kRG5kb2RZbnE2bGNNdUltM3ZwdU1NcVwvOE81ZlpWTXB0aW9jUzZuQTNaUlk0OWk5V1JMMm5kUUhjYjZkQkNaOU1QRFdyRzhJSEpuUG8yT0R0VDUzaUV0M0ZcL2Fpb2RVRzd3dGxPaVFvTFJaK0xGZ0U2bHFrYUwwVFJUNENsUjhlQlBpQmNVS0liWldaZjB1VXdiUThqaDF3T3luVzU3NGdTU0xPV21SdkRmWHlNQUhCbHlJZk1Gc0JNd2VqcldNYXNpQThaUVpTeFZJNVpTZ0RqZU5cL0I1VHBIb2QzV1hSd1RRZ1pyeVBOdWtia0VwSWJyYzQyeFwvV2lidjRjUXhodjRNQ0pTWnRydXJpWFNVeFE9PSIsIm1hYyI6Ijk5YmE2ZDQ0MDI5ZjQwODYzODNkZTQ1ZWJmZTJiZDBmNTEwZjg5ODgyZGZhOWM1NTBlMzEyZDY1MWFmNzkwMjcifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x