Rõ ràng là Kiều Tử vẫn vì chuyện bản thân bị ám sát mà canh cánh trong lòng. 

             Nàng chọn Tăng Uy làm người đồng hành với mình, nàng ngay lập tức dẫn Lâm Huyền và Kiều Vũ xuất phát. 

             Lúc này, Lâm Huyền cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi. 

             Chả trách sao Kiều Quế lại thấy không phục nàng đến vậy, cái cá tính hệt như trẻ con này của nàng đúng là có vấn đề rất lớn. 

             Ví dụ như trong cái núi Bát Hoang này, sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào, gặp   phải những yêu quái ra làm sao. 

             Những chuyện này nàng đều chưa bao giờ nghĩ đến. 

             Núi Bát Hoang nằm trong nội địa của Thiên Tuyết Quốc, nhưng xung quanh đây không có lấy một bóng người. 

             Khi vừa mới đi đến chân núi Bát Hoang, Lâm Huyền liền cảm nhận thấy có mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi mình. 

             Đây chính là mùi của yêu quái! 

             Lâm Huyền khẽ cau mày, xem ra núi Bát Hoang này cũng chẳng phải nơi đất lành chim đậu gì! 

             “Đây chính là núi Bát Hoang đó hả? Thối quá đi mất.” 

             Kiều Tử nhíu mày, vẻ mặt nàng đầy sự chán ghét nói. 

             Nàng không phải là một võ giả, sức chống chịu với môi trường khắc nghiệt này của nàng gần như bằng không. 

             “Núi Bát Hoang chính là một dãy núi, thứ mà bây giờ ngươi nhìn thấy chỉ là một vùng đất nằm ngoài rìa thôi.” 

             “Càng đi sâu vào trong núi Bát Hoang, chúng ta sẽ càng gặp phải nhiều mối nguy hiểm hơn.” 

             “Hay cứ làm như ta nói, chúng ta cứ đi vòng vòng bên ngoài giết mấy con yêu thú thôi.” 

             Tăng Uy mở miệng nói. 

             Hắn chính là quản gia của Kiều gia, dĩ nhiên hắn biết rõ thực lực của hai vị công tử tiểu thư mà mình dẫn theo. 

             Một người không có khả năng tu luyện, một người lại không chuyên tâm tu luyện. 

             Nếu như hai người này muốn đi giết yêu thú mạnh mẽ, thì hình như đây là chuyện không có khả năng mà! 

             Nhưng mà, trên mặt của Kiều Tử lại tỏ vẻ không tình nguyện. 

             “Tăng thúc thúc, nếu như ta chỉ đi giết mấy con yêu thú tầm thường đó, thì ta có khả năng chiến thắng Kiều Quế hay không?” 

             “Tuy rằng ta không chuyên tâm luyện tập, nhưng mà ta cũng biết rõ, Kiều Quế vốn đã mạnh mẽ hơn ta nhiều rồi.” 

             “Nếu như bản thân ta không tự mình đi giành lấy, vậy thì đúng là không còn cơ hội nào nữa rồi!” 

             Kiều Tử mở miệng nói. 

             Tăng Uy khẽ cau mày. 

             Không phải là hắn không muốn ra tay giúp đỡ, thật sự là đã nhận lấy lời dặn dò của lão gia, hắn không thể nào nhúng tay vào chuyện luyện tập lần này. 

             Hắn nhìn Lâm Huyền, thì thấy Lâm Huyền cũng có chút thực lực, nhưng chỉ với mỗi mình hắn, sao lại có thể để tranh giành với Kiều Quế được chứ? 

             “Tiểu Thất, sao ngươi lại cố chấp như vậy hả?” 

             Tăng Uy im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói. 

             “Đúng là viên linh đan đó có thể làm cho năng lực của võ giả trở nên tiến bộ, nhưng còn phải xem là ai uống nó nữa.” 

             “Bây giờ Kiều Quế đã là cường giả quy nguyên rồi, để cho nàng uống viên linh đan đó chính là sự lựa chọn tốt nhất.” 

             “Có lẽ ngươi không thích nghe những lời ta nói ra, nhưng nếu nói về mặt lợi ích của gia tộc, thì sự thật đúng là như thế!” 

             Lâm Huyền gật đầu, Tăng Uy nói chuyện vô cùng thành khẩn. 

             Thân là quản gia của Kiều gia, Tăng Uy có thể làm ra chuyện như vậy thì đã tốt lắm rồi. 

             Nhưng mà, nếu đứng từ góc độ của Kiều Tử để suy xét chuyện này, thì e e rằng chuyện này không phải như thế. 

             Quả nhiên, sau khi Tăng Uy nói xong, thì khóe mắt của Kiều Tử liền ủng đỏ. 

             “Tăng thúc thúc, ngươi nên biết rằng, từ trước đến giờ ta đều không thích võ đạo” , “Sức mạnh yếu hay mạnh, đối với ta mà nói cũng không khác gì nhau lắm.” 

             “Nếu như nàng muốn linh đan, thì ta cũng không đi tranh với nàng làm gì!” 

             “Nhưng ngươi có biết nàng đối đãi với ta như thế nào không hả?” 

             Nói xong, Kiều Tử liền bật khóc thành tiếng. 

             nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Tăng Uy vô cùng thắc mắc. 

             “Có chuyện gì vậy?” 

             Kiều Tử đã khóc đến không nói được gì, rất lâu nàng cũng không nói được câu nào. 

             Ngược lại là Kiều Vũ, hắn thở dài một hơi. 

             “Trên đường bọn ta quay trở về, tổng cộng đã gặp phải ba mối nguy hiểm.” 

             “Lần thứ nhất, chính là cuộc đánh úp của đám yêu thú, cũng chính vào lần đó, bọn ta đã gặp được Lâm huynh đây, chuyện này tạm thời không nói đến nữa.” 

             “Lần thứ hai, bọn ta bị một đoàn kỵ binh tập kích!” 

             Nghe hắn nói như thế, gương mặt của Tăng Uy tỏ vẻ không hiểu. 

             Một đoàn kỵ binh? 

             Cái này đồng nghĩa với việc gì, trong lòng hắn biết rõ hơn ai hết. 

             Khi hai người Kiều Vũ trở về, họ ẩn mình vào bên trong thương đội, dĩ nhiên kỵ binh sẽ không vô duyên vô cớ đi tấn công thương đội làm gì. 

             Bọn họ làm thế, dĩ nhiên là muốn chống đối hai huynh muội Kiều gia rồi. 

             “Vậy mà lại có người dám ra tay với người của Kiều gia chúng ta!” 

             “Là ai làm? Sao các ngươi không đi bẩm báo trực tiếp với gia chủ đi, để gia chủ xử lý?” 

             Gương mặt của Tăng Uy vô cùng tức giận, hắn gằn giọng phẫn nộ nói. 

             Kiều gia là một trong những gia tộc đứng đầu tại Thiên Tuyết Quốc này, cộng thêm các chế độ của Thiên Tuyết Quốc nữa, đây là lần đầu tiên có người  dám ra tay vpiws người của Kiều gia! 

             Kiều Vũ thở dài một hơi, rất lâu sau hắn mới nói tiếp. 

             “Người ra tay với hai người bọn ta chính là Kiều Quế. 

             Vẻ mặt của Tăng Uy khi nghe hắn nói vậy liền trở nên khó coi như uống nhầm thuốc đắng vậy. 

             Kiều Quế? 

             Sao lại thế được chứ? 

             Bởi vì Kiều gia có lão gia ngồi trấn ở đó, quy tắc trong Kiều gia trước giờ vô cùng nghiêm ngặt. 

             Từ trước đến nay, đám người trẻ của Kiều gia đều qua lại rất hòa hợp với nhau, thậm chí còn rất ít khi đấu võ mồm. 

             Bây giờ Kiều Vũ lại đi nói rằng, Kiều Quế đi tìm kỵ binh ám sát hai người bọn họ. 

             “Tiểu ngũ à, chuyện này không được nói lung tung đâu nhé!” 

             Tăng Uy nhanh chóng lên tiếng nói. 

             “Ta thấy giữa các người các ngươi, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi.” 

             Kiều Vũ lắc đầu, hắn lấy hai chiếc nhẫn trữ đồ ra đưa cho Tăng Uy. 

             “Đây là thứ mà sau khi Lâm huynh giết chết hai tên thích khách, đã tìm thấy đucợ trên người bọn họ đây.” 

             “Đồ bên trong có phải đồ của Kiều gia hay không, là đồ của ai, ta tin ngươi sẽ biết rõ hơn ta.” 

             Tăng Uy nhận lấy chiếc nhẫn trữ đồ, hắn kiểm tra một hồi, vẻ mặt hắn bỗng nhiên khó coi vô cùng. 

             Thân là quản gia của Kiều gia, đối với hạ nhân cũng như thuộc hạ của Kiều gia, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. 

             Không cần nói đến thứ đồ bên trong, chỉ cần dựa vào khí tức của chiếc nhẫn trữ đồ nàng, hắn liền có thể phán đoán xem đây là chiếc nhẫn của ai rồi. 

             Kiều Tử đứng ở một bên không ngừng khóc lóc. 

             “Bây giờ, ngươi biết vì sao ta lại muốn giành lấy viên linh đan đó rồi chứ.” 

             “Nàng vì một viên linh đan, mà lại có thể giết chết ta, không lẽ ta lại nhất định phải hai tay dâng nó cho nàng hay sao?” 

             Kiều Tử khóc lóc than vãn một hooig, đã làm cho Tăng Uy thay đổi cách nhìn của bản thân. 

             Vẻ mặt của Tăng Uy cứ thay đổi liên tục, từ đầu đến cuối hắn không hề nói lời nào. 

             Từ trước đến giờ hắn vẫn cứ tưởng, giữa lớp trẻ với nhau vốn sống rất hòa đồng, lại không ngờ có người tự mình đi giở mấy loại thủ đoạn này. 

             Rất lâu sau, lão ta mới mở miệng nói. 

             “Tiểu Thất, e rằng dạo gần đây ngươi phải chịu nhiều uất ức rồi!” 

             “trước khi điều tra rõ huyện này, không được nói ra ngoài.” 

             “Nếu như có thể chứng minh là do nàng giở trò, vậy tự ta sẽ đi bẩm báo với gia chủ!” 

             Nghe hắn nói như vậy, Kiều Tử cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. 

             Nói xong, Tăng Uy đi nhanh về phía trước, dẫn ba người họ đi vào trong núi Bát Hoang. 

             …. 

             Lúc này, đám người Kiều Quế cũng đang tiến vào núi Bát Hoang từ một hướng khác. 

             Nhưng cách bọn họ làm việc có chút không giống, sau khi tiến vào núi bst hoang, bọn họ không bắt đầu chiến đấu. 

             Cho dù có gặp được một số yêu quái, bọn họ cũng chọn lựa cách tránh né. 

             Sự chọn lựa này khiến cho Quản Vân đi theo có chút nghi ngờ. 

             Đến yêu quái của hóa hình cảnh giới cũng không chịu giết, không lẽ bọn họ còn có yêu cầu cao hơn hay sao? 

             Sau đó khi gặp được yêu quái thuộc Quy Nhất cảnh tầng một tầng hai, nàng cũng chọn lựa cách trốn tránh. 

             Đến lúc này, Quản Vân mới nhớ ra, lão gia còn tặng kèm theo cho bọn họ một điều kiện. 

             Nếu như ai có thể giết chết Kinh Hồn Điểu, người đó có thể trực tiếp có được viên linh đan! 

eyJpdiI6IjBYb0xwMUM5RmxUdFBJZ3dVbDlMSnc9PSIsInZhbHVlIjoiWHlQUTVyK2s2cEx2MWdzOTE5MzR5K0lcLzRidHV1bWY5WUswXC9zejZYZUV2Skt4VWpnUm5PTFM4TXpaRDFwYjV2SlZ5SnZHcXV3WUVYaTNBd1ZYYWw0bzJYejV0bEZSOFwvVmg0T2tpc09WaVhLa25yR0l1N3VyWEFqXC9neUlud3hzdmN0TjR5ZWRPRklQZUcyNExSVzVMaFFvb0ttM1VzdGx6ZUxhcWM5RFc1ZWJZYjlTdE82Q2JaMGhRSFFtWmlPZ2RKZ1A1cnVzTDlzVzJYalpQUWtndXVWTlhOdXRHdklIaXdNN08rREV6aDdON0MySjM4T0NQRU41RW5NbFY4UXBwdmtJckxPTmpQUTdWSEV0TTliNnFRPT0iLCJtYWMiOiIxYzJjZDBjMWUzNjZiNGIwYTE1YWM2YjEyMjYwNDU1NjMyMDE5ZTRlMjUwYzdiZWEwODNkNGVmNmEzZTNhOWI1In0=
eyJpdiI6ImV6V1VDcHBzMjYwMndGc2FTOG85OXc9PSIsInZhbHVlIjoiV3lvMmtSY0xrS0I5cFwvU1JRMk4yaVFRRTkwbmNNYXRzN080TlRiWFZla253V3Nab1Y5WHNrMnVYWkRXdTRQc3JVNlI0ZlFNN09mZWpZUmxcL2xxMWtaRU9xeTR6SnFoYUtCc0FrNjRtRDFPbGlIQTlUbWZuYTU3R3ExSjdDRjRlQnZsb21FbGI5SGZnZ2o1cjZ5eHhRWkdWK3BCNVJsVFc4MmdtSHE5YWpsd2hXSjVIeDVvc29QZ0c0eWVCbElWRXZYeXQzb3c3T3UwcklUSjFFeVE4TGJvZG4zbjAyVlYrVGM1dkhncVBtV3dTb1FjdVM4YWtaXC9SUzJ5aG9ONFhpZ0E3eXdMSTl6VVV3b2tkK281V0h5REJoZGc3VWttUEh4aWF6OUpNdmxPNFo4RGRweGhPUStGc09tb2VYU1VQSTEiLCJtYWMiOiIwYjczOTdiYjQ3N2JjMzA1NzAxNmY5MzM3NDFhMjY1ZmMwYmQzODY1NTI0ZjhkYmE1ZmM4YzA0NjFmMjAzNDAxIn0=

             
 

Ads
';
Advertisement
x