Lời nói này của lão ta, không một ai dám lên tiếng phản bác lại. 

             Đến cả Kiều Quế, tuy rằng có chút không phục, nhưng lại không có cách nào mở miệng. 

             “Chiến đấu công bằng với nhau!” 

             Lão gia nhìn sang Kiều Tử, rồi mở miệng nói. 

             “Tiểu Thất à, ngươi có ý kiến gì hay không?” 

             Kiều Tử phình má, hình như nàng muốn nói gì 

             Nhưng khi nàng nhìn thẳng lão gia, thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. 

             Lâm Huyền nhìn thấy cảnh này thì âm thầm bật cười. 

             Trong khắp cái đại điện này, nếu như còn có người dám cảm thấy phán quyết của lão gia có vấn đề, thì người đó có lẽ là Kiều Tử mà thôi. 

             “Nếu như các ngươi không có ý kiến gì, vậy thì ta sẽ cho Tiểu Thất một cơ hội.” 

             “Hai người các ngươi là nữ nhân, đánh đánh giết giết thì không hay lắm.” 

             “Như này đi, các ngươi ai đi đến Bát Hoang sơn trước, ai giết được nhiều yêu thú nhất, thì người đó sẽ có dược linh đan!” 

             “Nếu như ai có thể chém được Kinh Hồn Điểu, thì viên linh đan này sẽ thuộc về người đó nhé!” 

             Lão gia vừa cười vừa nói với hai người cháu gái của mình. 

             Kinh Hồn Điểu! Mọi người đều vô cùng giật mình khi nghe thấy lời này. 

             Lâm Huyền đi vào thế giới Thần Sơn, thì ghi chú về Kinh Hồn Điểu. 

             Kinh Hồn Điểu là một loại yêu thú chim cực kì đáng sợ, cơ thể nó có sức mạnh của Quy Nhất đỉnh phong. 

             Thứ càng đáng sợ hơn chính là tốc độc của con Kinh Hồn Điểu này khiến người ta phải giật mình. 

             Trong cùng một cảnh giới, cho dù là có nắm giữ được quy tắc của gió, cũng khó lòng có tốc độ nhanh hơn bọn chúng được. 

             Khi nhìn thấy lời giới thiệu này, Lâm Huyền khẽ bật cười. 

             Nếu như thế thì rõ ràng là lão gia muốn thiên bị Kiều Tử rồi. 

             Muốn giết Kinh Hồn Điểu hả, đừng nói là Kiều Tử, đến bản thân hắn còn không làm được. 

             Yêu thú thuộc Quy Nhất đỉnh phong, hai người họ đi giết thì sẽ không có ngày trở về mất. 

             “Phụ thân, để hai người bọn họ đi giết Kinh Hồn Điểu, như vậy có phải mạo hiểm quá rồi hay không?” 

             “Với thực lực của Tiểu Thất, đừng nói là giết Kinh Hồn Điểu, cho dù có gặp Kinh Hồn Điểu thì có khi nàng cũng mất mạng đó.” 

             Người nói lời này chính là phụ thân của Kiều Tử 

             Đột nhiên lão gia lại trừng to hai mắt, lão ta nghiêm khắc nói. 

             “Vậy không lẽ Tiểu Lục không gặp nguy hiểm hay sao?” 

             “Viên linh đan cấp sáu này là phần thưởng mà ta phải liều mạng mình mới nhận được đó.” 

             “Nếu như hai người họ không phí hơi tàn để giành lấy viên linh đan này, thì họ làm sao biết trân quý viên linh đan này cơ chứ?” 

             “Nếu muốn có thu hoạch thì phải chấp nhận rủi ro tương ứng mới được.” 

             Lão gia nói chuyện sát đáng vô cùng, từ đó không ai mở miệng nói thêm gì nữa. 

             Lâm Huyền nhìn sang Kiều Quế, vẻ mặt nàng có chút lo lắng, nhưng nàng cũng không hề nói tiếng nào. 

             “Không lẽ nàng đã nắm gần như chắc chắn phần thắng khi săn con Kinh Hồn Điểu đó hay sao?” 

             Lâm Huyền thấp giọng tự nhủ. 

             Chính vào lúc này, lão gia lại mở miệng nói tiếp. 

             “Con Kinh Hồn Điểu này vô cùng mạnh mẽ, ta dĩ nhiên sẽ không để cháu gái của mình phải hy sinh rồi.” 

             “Tăng Uy, Quản Vân, hai ngươi phụ trách việc bảo vệ hai người bọn họ!” 

             “Khi bọn họ gặp phải nguy hiểm về tính mạng thì phải ra tay cứu giúp!” 

             “Ngoài ra, ta cho phép hai ngươi dẫn theo hai người đi cùng nữa.” 

             Nghe lão nói vậy thì mọi người mới thấy an tâm hơn. 

             Tăng Uy và Quản Vân chính là hai quản gia của Kiều gia, họ đã đi theo lão gia mười mấy năm rồi, tuy rằng bọ họ không đạt đến Cảnh giới Thứ năm, nhưng cũng là những cường giả thuộc Quy Nhất đỉnh phong. 

             Có hai người họ đi theo, cho dù có gặp phải Kinh Hồn Điểu thì cũng hóa nguy thành lành được. 

             “Tiểu Lục, ngươi quyết định xem muốn dẫn theo ai đi cùng?” 

             Lão gia mở miệng nói. 

             “Gia gia cứ yên tâm, Tiểu Lục có rất nhiều thuộc hạ, nhất định có thể chọn ra hai người để giành phần thắng mà!” 

             Nói xong, nàng liền đưa mắt nhìn sang Kiều Tử, gương mặt nàng rất lo lắng. 

             “Ngược lại ta lại thấy lo cho muội muội, bên cạnh muội muội không có võ giả, trận so tài lần này, e rằng mất đi sự công bằng.” 

             Thà rằng nàng không nói gì, nàng nói vậy, lúc này Kiều Tử cũng không thể ngồi im được nữa rồi. 

             “Ai nói ta không có thuộc hạ hả?” 

             “Lâm Huyền chính là thuộc hạ của ta, thực lực của hắn rất mạnh, nhất định có thể giúp ta giết được nhiều yêu thú!” 

             “Còn về người còn lại…” 

             “Thì cứ để ngũ ca đi với ta là được!” 

             Ngũ ca? 

             Kiều Vũ? 

             Trong đại điện, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn lên người của Kiều Vũ. 

             Không ai ngờ rằng Kiều Tử lại đưa ra một sự lựa chọn hoang đường như thế. 

             Dĩ nhiên nếu nói về mặt hội họa thì Kiều Vũ chính là người đứng đầu Kiều gia. 

             Nhưng nếu nói về mặt đấm đá thì hắn vẫn còn kém lắm. 

             Đến cả một người bình thường cũng giết chết hắn được, người như vậy mà đi vào núi Bát Hoang, e rằng chẳng khác gì một con rối cả. 

             Sao Kiều Tử lại chọn hắn đi theo chứ? 

             Nhìn lại Kiều Vũ, hắn chỉ có thể tươi cười rạng rỡ. 

             Thật ra trong lòng hắn lại thấy vô cùng khó xử. 

             Không phải Kiều Tử nhất định muốn dẫn hắn theo, mà bởi do nàng không thể tìm ra người thứ hai nữa rồi. 

             Kiều lão gia nhìn nhìn hai người bọn họ, rồi lại nhìn sang Lâm Huyền. 

             “Được thôi, nếu như Tiểu Thất đã quyết định như thế rồi, vậy thì ba người các ngươi đi với nhau là được rồi.” 

             “Lâm Huyền, ta đem hai món bảo bối Kiều gia của ta giao cho ngươi đó, ngươi nhất định phải bảo vệ cho họ đàng hoàng.” 

             Lâm Huyền gật đầu nói mình sẽ nhất định. 

             Thật ra trong lòng hắn không hề cảm thấy lo lắng gì. 

             Lão gia đã đồng ý để bọn họ đi sâu vào tron Bát Hoang sơn, có nghĩa là đã có sự phòng bị kĩ càng rồi. 

             Bản thân hắn đi theo chẳng qua là giả vờ làm theo thôi. 

             Cách phân chia linh dược đã được quyết định xong, mọi người cũng từ từ tản về. 

             Đợi khi bọn họ đi cả rồi, lão gia lại quay người sang nói chuyện với người ở bên canh. 

             “Đã điều tra thân phận của Lâm Huyền hay chứ?” 

             Quản gia đứng ở bên cạnh gật gật đầu. 

             “Hắn đến từ một nước nhỏ bên trong liên minh trăm nước ấy, không lâu trước hắn khởi hành từ Húc Nhật Thành, đi đến Thiên Tuyết Quốc.” 

             “Chuyện này đã được hiệp hội Luyện Thú Sư xác nhận rồi.” 

             “Lâm Huyền đã mượn dùng một con phi sư ở chỗ bọn họ, nhưng mà trên đường đã bị tấn công.” 

             Lão gia khẽ cau mày. 

             “Là ai làm?” 

             “Ác điện của liên minh trăm nước.” 

             Khi nghe thấy lời này, lão gia liền đập bàn đứng dậy. 

             “Lại là những võ sĩ ác độc đó!” 

             “Xem ra phải trừng trị liên minh trăm nước một phen rồi!” 

             Người đứng bên cạnh cười khổ. 

             “Cũng không cần trừng trị.” 

             “Lâm Huyền đã giết không ít võ sĩ độc ác ở liên minh trăm nước, đến điện chủ còn tham gia vào kế hoạch tàn sát đó mà.” 

             “Nhưng mà, không lâu trước đây, ta có nghe được một tin, tất cả những tên vĩ sĩ ác độc tham gia vào trong chuyện này, đều chết phơi thây cả, kể cả điện chủ kia!” 

             “Tất cả những xác chết đều bị đánh một nhát chí mạng!” 

             “Là ai làm?” 

             Kiều lão gia lại lên tiếng hỏi. 

             Người đó lắc đầu. 

             “Không để lại chút manh mối nào cả, đến một chút vết tích còn sót lại ở hiện trường cũng không còn bao nhiêu.” 

             “Nếu nói theo cách của liên minh trăm nước, thì sau lưng Lâm Huyền còn có một vị cường giả bí ẩn nữa.” 

             Kiều lão gia liền giật mình, có điều trong lòng lão ta cũng đã có suy đoán này rồi. 

             “Điều tra tiếp cho ta, chỉ cần làm rõ thân phận hắn thì Kiều gia cũng chúng ta sẽ đối xử với hắn thật lòng!” 

             Người đó nhận lệnh rồi quay người rời đi. 

             Nếu như Lâm Huyền còn ở đây thì ắt hẳn hắn sẽ giật mình. 

eyJpdiI6IlwvaEo1Rks3aUxxaDFuc1VodUpwS2F3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBiR0thOTZRbHdsaGk2MDQ5ek0wNDhRdmczb2dtVWNsOFdjOEdkR3pVbE51V09MZUVjTDBuVHY3QWZUSzViVGRndVwvcUFWMEtXNFRBQ2d0WTkzOHhuNDVLUE9DN3dDUUMwRUFHYU01ZktPZTBiZXdSalRQVFZqa2Q4VENwZTFnRWhteFJIRTlFSEFkVTg2Mkl3OTBZb0hTclNROHZjSUNWZUp3MHFacHI0a0hRaHdsK2YrREJuSHVwSzBmK0ZmR2lOclpXN2ozWUp0K0g2QUFnd1ZWZDMwUUtzQmIzaHRUN3hSbEZmSDhkTGQ5WWUwQmthMU16MWdxSThUdkJOdUd6WkhjWjBadWIwVllDdDNVaW5UUHJWTFpYRU1MbmlOT3dyZzdJWU0zbUorRUdUYmdjTVdxczBVTlZ3bzllNWVyOGtxMFpqNkxLWlg5aFN3VUNTR2lYa282cjZtanlvUjlDUUJwUmtiYmJYa1E9IiwibWFjIjoiY2U0ZDc0Y2MwZDdiNWY0MjZhMzRhZTVmMjU1YTc3YjhjYzQwOWI1Y2RiNjZmMzNjZWI3OTk2ZGNkZWY4ZDE1NyJ9
eyJpdiI6IllkZUdUbDFVY1NJUVllcjRJSlZFc0E9PSIsInZhbHVlIjoiSjNZTklYRDBubHR4NjdvbStiRXB4ekF4Mis2b1NDV2hqdkp3bVZYcmZYUmJVdkJ0ZlNYTFBGYm1jb2RUb2E0bk5NaHdDbExaOXNiZnVuYjd3MEcyVXpmcmNIaWRVNXR2TDdYbmhJYWlPY2pRN1FoaHJZOEwwNkt3Tk1pUmpvOWt0dnN0cTNIWkYxaEZtMHJaRGMwZzliTzcrWnVsSXNVbUVEMkxwWHUzblp0Zjd0MkRsOFBiXC96OGpFWUxCRWhCR2VDbGZBNG91cFI5dEpYSlI5YUpCNFlMclIrR01ZUnN5N25YbDlQUEgxM3R3TnpBS1MxeGU4N1lNTStrYnNHSGR4a2JsUHkrb043cStzQ0ZheUlBc29rMVpIZU1UMmV3eDhHMjhcL2xIaCtvRT0iLCJtYWMiOiI1YzNlYTk3OTVjNmFkNzg3YjM1ZTU2NTlmZGYxODkyNTU3MmRkOTgyNTYxMTkyMDkyNGY4ZjhjYmU5ZGRmYjIzIn0=

             

Ads
';
Advertisement
x