CHƯƠNG 1249
Trong lòng hắn vừa nảy ra suy nghĩ, thế giới nhỏ cơ thể đã có gợn sóng.
Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên bỗng cảm thấy hình như hắn có thể sử dụng một tia thế giới chi lực trong cơ thể.
Cửu Thiên tỏ rõ sự ngạc nhiên, không ngờ sau khi ngưng tụ thành công cầu thiên địa trong cơ thể, lại khiến cho thế giới nhỏ trong người hắn thay đổi.
Cửu Thiên thử sử dụng một chút thế giới chi lực trong người.
Tia thế giới chi lực kia nhỏ như sợi tóc, qua cầu thiên địa, bó được chuyển hóa vào canh khí của Cửu Thiên.
Cửu Thiên có thể nhìn đến canh khí của hắn đang cắn nuốt sợi thế giới chi lực này, tuy rất chậm, thế nhưng Cửu Thiên lại cảm thấy rất sung sướng.
Cứ như có một cảm giác tê dại lan ra khắp người, vẻ mặt Cửu Thiên tươi như hoa, hắn sướng đến mức xém chút đã bật ra tiếng rên rỉ.
Xa Linh cười to quay về, hắn ta chiến tháng rất dễ dàng, sức mạnh hắn ta thể hiện cũng khiến cho mọi người rất kinh ngạc.
Chỉ cần thân phận là người của phù tộc thôi, cũng để khiến cho tất cả võ giả ở đây coi hắn ta như một kẻ địch hùng mạnh
Ngay cả ánh mắt của Thiên Vĩnh Phúc nhìn Xa Linh cũng hơi thay đổi.
Trên khán đài, rất nhiều người đang xì xào bàn tán.
“Mấy trận so tài càng lúc càng hay. Vốn dĩ tôi còn chắc chắn Thiên Vĩnh Phúc sẽ đứng đầu, thế nhưng bây giờ có vẻ không thể chắc chắn được nữa!”
“Xem thử Xa Linh của Phù Tộc kia đi, còn cả Lâm Sơ Giang Châu, cùng với Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên. Chẳng ai là người dễ chọc!”
“Thiên Vĩnh Phúc sắp đấu rồi, chúng ta hãy xem thử thực lực của hắn xem sao. Nếu hắn ta chỉ thể hiện như mấy trận trước thì e rằng sẽ rất khó lấy được vị trí đứng đầu!”
Tiếng bàn tán vang vọng không dứt. Võ giả trong sân võ đạo có ai mà không phải người tai thính mắt tinh, họ có thể nghe rõ những tiếng xì xào bên trên.
Chẳng đợi thống lĩnh kim giáp gọi, Thiên Vĩnh Phúc đã đứng dậy.
Sắc mặt hắn ta tối sầm, Thiên Vĩnh Phúc cầm Long Ngâm kiếm bước ra ngoài, mãi đến lúc này, thống lĩnh kim giáp mới gọi to: “Thiên Vĩnh Phúc nhà họ Thiên đấu với Vạn Quốc của Tịnh Châu!”
Võ giả tên Vạn Quốc bước ra, hắn ta nắm chặt đao, vẻ mặt nghiêm túc!
Vừa lên sân đấu, Vạn Quốc đã mở canh kính của mình.
Canh kính của hắn ta rất khác những người khác, không ngờ nó lại có màu bạc đậm. Ngay lúc ấy, chẳng ai nhận ra, rốt cuộc hắn ta đã mượn sức mạnh nào của ngũ hành.
Hắn ta vung song đao, canh kính màu bạc hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực.
Hắn ta là Luyện Ngân đao, đứng thứ mười bảy trên quốc bảng, Vạn Quốc. Ở Tịnh Châu, hắn ta cũng là võ giả thiên tài nổi tiếng!
Hắn ta có tu vi Địa Canh cấp ba, tu vi này không thể là nói thấp.
Nhưng lúc này hắn ta đang đứng ở đô thành chứ không phải Tịnh Châu.
Ở đô thành, tu vi Địa canh cảnh chẳng thể nói nhiều mà cũng chắc chắn chẳng ít.
Hơn nữa đối thủ lúc này của hắn ta còn là thiên tài đứng đầu trong mười gia tộc lớn, Thiên Vĩnh Phúc!
Chút tu vi đó không đủ để cho hắn ta có bất cứ cơ hội thắng nào!
Vạn Quốc nói to với Thiên Vĩnh Phúc: “Thiên công tử, tại hạ ngưỡng mộ anh đã lâu. Hôm nay có thể đánh một trận với anh là vinh dự của tôi!”
Thiên Vĩnh Phúc nhìn hắn ta hờ hững, rồi từ từ nói: “Anh Vạn Quốc, vốn dĩ tôi không muốn ra tay tàn nhẫn với anh. Nhưng hôm nay, tôi buộc phải hiện sức mạnh của mình cho mọi người trong thiên hạ thấy. Tránh để họ coi thường tôi. Xin lỗi!”
Nói rồi, Thiên Vĩnh Phúc từ từ bay lên.
Hắn ta bước trên hư không, canh kình bắn tận trời.
Sức mạnh đáng sợ hội tụ quanh người hắn ta, trên trán Thiên Vĩnh Phúc cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết của ngũ hành!
Thấy cảnh đó, mọi người cũng ngạc nhiên thốt lên.
“Lại một người nửa bước Thiên Canh!”
“Tôi đang thắc mắc sao Thiên công tử lại có vẻ yếu hơn Phong Tuấn Kiệt, hóa ra hắn ta cũng có tu vi nửa bước Thiên Canh!”
Vạn Quốc há hốc miệng, nhìn Thiên Vĩnh Phúc bay lên bầu trời.
Độ cao này đã vượt quá phạm vi sát thương của đạo quyết của hắn ta. Tên Địa Canh cảnh đáng thương, hắn ta không có võ kỹ phi hành, chỉ có thể ngước lên nhìn Thiên Vĩnh
Phúc.
Thiên Vĩnh Phúc giơ Long Ngâm, ánh sáng trên người hắn ta chói sáng như mặt trời.
Thiên Vĩnh Phúc nhìn xuống bên dưới, lúc này ánh mắt hắn ta không hề có chút dao động, hắn ta bình tĩnh như một vị thần đang quan sát người phàm!
Long Ngâm kiếm cắm xuống dưới, phát ra rung động khắp cả bầu trời!
Ngay sau đó, đài đấu võ bỗng nổ tung!
Tiếng động Ầm ầm vang lên, cả đài đấu võ đều văng bụi đất cao mấy chục trượng.
Nào là hắc thạch, nào là sân đấu. Tất cả đều bị Thiên Vĩnh Phúc đập nát trong một nhát kiếm.
Vòng phòng thủ bảo vệ xung quanh lung lay như sắp vỡ.
Dòng khí trước mặt Cửu Thiên cũng dao động mãnh liệt!
Một chiêu, gần như trong một chiêu, sức mạnh đáng sợ này là giới hạn mà võ giả Địa Canh cảnh có thể nghĩ đến.
Vì chiêu thức này ngay cả võ giả Thiên Canh sơ kỳ, cũng không thể làm được!
Ánh sáng Thiên Vĩnh Phúc biến mất, hắn ta từ từ thu kiếm!
Sau khi hắn ta thu Long Ngâm kiếm, tiếng nổ bỗng im bặt.
Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, Thiên Vĩnh Phúc chầm chậm hạ xuống đất.
Mọi người lại nhìn ra giữa sân đấu, thấy Vạn Quốc máu thịt lẫn lộn nằm lún dưới đất. Không rõ sống chết!
Quá thảm!
Cả người Vạn Quốc máu thịt tung tóe, cả người chẳng có chỗ nào lành lặn.
Thiên Vĩnh Phúc đã dùng một chiêu mạnh mẽ như thế để thể hiện sức mạnh của mình!
Vài Luyện Khí sĩ lập tức nâng Vạn Quốc đi chữa trị, Vạn Quốc đáng thương, từ đầu đến cưới, hắn ta vẫn chẳng thể xuất được một chiêu.
Đây cũng không thể chứng minh hắn ta yếu, chỉ có thể nói là Thiên Vĩnh Phúc quá mạnh!
Thiên Vĩnh Phúc liếc nhìn tất cả mọi người trên khán đài, hừ khẽ.
Ông ta nhẹ nhàng vỗ tay, chỉ trong nháy mắt, tiếng vỗ tay đã vang tận mây xanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất