CHƯƠNG 1250
Tất cả tám trận so tài đều đã kết thúc.
Cuối cùng đã có thể chọn được tám cường giả!
Lữ Âm nhà họ Lữ.
Thạch Thần nhà họ Thạch.
Cửu Thiên từ Đông Hoa châu.
Lâm Sơ từ Giang Châu.
Thủy Thừa Vinh nhà họ Thủy.
Đường Thanh của học viện Võ Thánh.
Xa Linh Phù tộc.
Thiên Vĩnh Phúc nhà họ Thiên.
Từ hôm nay, tên tuổi tám cao thủ này sẽ vang vọng khắp nước Võ Đỉnh.
Tên của họ sẽ được nước Võ Đỉnh ghi nhận là hào kiệt của đế quốc, từ đây sử sách lưu danh.
Hơn nữa, tương lai của họ cũng rất rộng mở.
Tám người từ từ đứng dậy cúi chào tất cả người xem, cùng với đại đế Tần Chính, rồi bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người!
Người xem mãi mà không giải tán, họ vẫn gọi tên của mấy người Thiên Vĩnh Phúc, Cửu Thiên.
Đó đều là tương lai của Võ Đỉnh!...
Đêm đó, trời đầy sao.
Cuộc so tài giữa mười sáu người để chọn ra tám người đã kết thúc, điều đó cũng có nghĩa là mấy người Cửu Thiên có thời gian mười ngày để nghỉ ngơi.
Đây quy định của cuộc so tài tuyển chọn. Sau này là trận đấu của top 8, mỗi hôm đánh một trận, người tham dự đều có thể nghỉ ngơi tận mười ngày chứ không phải ba ngày
như trước.
Như thế mới có thể để võ giả bị thương có thời gian hồi phục, chữa trị vết.
Đương nhiên nếu vết thương quá nặng thì chẳng còn cách nào. Dù sao tất cả mọi thứ trên thế giới chỉ có công bằng đại khái chứ không phải chắc chắn công bằng.
Đêm nay Cửu Thiên không quay về nhà họ Hàn, trái lại hắn đi về phía Đàm Đài gia.
Hắn không định gây phiền phức cho Đàm Đài gia, mà chỉ định đến xem tình trạng của Đàm Đài Vân. Hắn cần phải chứng minh suy đoán của mình, xem thử rốt cuộc có Đàm Đài Vân trúng Đoạt Hồn Pháp Quyết hay không. Nếu đúng vậy có khi hắn còn có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, hắn cũng có ý định riêng của mình. Chủ yếu hắn muốn xem Đoạt Hồn Pháp Quyết của Lâm Sơ mạnh đến thế nào. Hắn cũng muốn lén xem xem, vì dù sao khi dùng Đoạt Hồn Pháp Quyết, hắn không thể khiến người khác đứng đờ ở đó. Cửu Thiên rất tò mò, công pháp như thế chắc chắn không thể hỏi thẳng người ta. Vậy đi thăm Đàm Đài Vân bị Lâm Sơ làm bị thương cũng có thể coi là một cách để học trộm.
Nếu có thể hiểu được điều gì từ tình trạng của Đàm Đài Vân vậy không gì có thể tốt hơn.
Cửu Thiên rẽ trái rẽ phải, xem bản đồ mấy lượt, cuối cùng mới đến phủ của Đàm Đài gia.
Đập vào mắt hắn là một tòa nhà rộng lớn, chỉ nhìn bề ngoài, thì Đàm Đài gia còn đẹp hơn nhiều nhà họ Hàn, nhà họ Thiên, và nhà họ Lữ.
Tòa nhà vô cùng rộng lớn, nguy nga tráng lệ.
Có tận bảy tám thị vệ canh cửa, những gia tộc khác chỉ có hai người.
“Đứng lại, anh là ai? Có chuyện gì?”
Cửu Thiên vừa mới bước vào đã bị thị về canh cửa Đàm Đài gia ngăn cản.
Cửu Thiên từ từ nói: “Cửu Thiên, đến bái kiến tiểu thư Đàm Đài Vân!”
Nghe thấy hai chữ Cửu Thiên, trong mắt mấy thị vệ đều lóe sáng rực rỡ. Họ nhìn Cửu Thiên từ trên xuống dưới, nói: “Anh chính Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên?" “Anh thật sự là Cửu Thiên sao?”
“Trọng kiếm Vô Phong của anh đâu!”
“Thật hay giả vậy!”
Cửu Thiên khẽ cười lấy trọng kiếm Vô Phong, dựng dưới đất.
Mấy thị vệ lập tức hít sâu, trông dáng vẻ thì có vẻ họ đều muốn sờ thử.
Cửu Thiên khế họ hai tiếng, nói: “Có phải mấy vị nên vào bẩm báo giúp ta không?”
Một thị vệ lập tức vỗ trán nói: “Anh xem này đầu óc tôi này. Bây giờ tôi đi luôn đây, công tử Cửu Thiên, mời vào!”
Cửu Thiên cười nói: “Không cần thông báo, đã cho tôi vào rồi sao?”
Thị vệ bên cạnh cười to: “Cả đô thành này, có ai dám để Cửu công tử đứng ngoài cửa chờ? Anh cứ vào ngồi trước đi, để tôi dọn ghế cho anh!”
Nói rồi, thị vệ này thật sự mang một chiếc ghế đến.
Cửu Thiên ung ung ngồi xuống chẳng hề khách sáo, hắn im lặng ngồi đợi.
Thị vệ bên cạnh nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt cháy bỏng, hắn ta liên tục hỏi xem Cửu Thiên có muốn uống trà hay không.
Cửu Thiên cười uyển chuyển từ chối, bỗng nhiên hắn nhận ra, cảm giác được người khác sùng bái cũng rất sung sướng!
Hắn ngồi đợi một lúc, sau đó một lão giả nhanh chóng bước ra.
Người này mặc quần áo gấm, có một chòm râu dê, còn trông có vẻ hơi yếu.
Vừa thấy Cửu Thiên, lão giả cười nói: “Công tử Cửu Thiên, không ngờ cậu lại đến Đàm Đài gia chúng tôi. Khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên và vui mừng!” Cửu Thiên cũng không biết lão giả, thị vệ bên cạnh nói thầm: “Đây là gia chủ của Đàm Đài gia chúng tôi!”
Sắc mặt Cửu Thiên lập tức hoảng sợ, vội vàng cúi người nói: “Xin chào gia chủ Đàm Đài gia!”
Gia chủ Đàm Đài cười nói: “Cậu cứ gọi tôi là chú Cung là được. Cửu Thiên, mau mau vào trong thôi!”
Hai người nhanh chóng bước vào bên trong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất