CHƯƠNG 1254 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, nói với Mặc trưởng lão: “Mặc trưởng lão ngài ngồi đi, tôi kiểm tra tình trạng trong cơ thể của cô ấy trước. 

Cửu Thiên vừa nói xong thì cầm lấy tay của Đàm Đài Vân. Đưa ra hai ngón tay, Cửu Thiên nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Đàm Đài Vân. 

Động tác này, Cửu Thiên làm rất tiêu chuẩn, nhưng cũng chỉ là động tác đẹp mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì. 

Dù sao hắn bất luận sờ chỗ nào, chỉ cần truyền canh khí đi vào là được. 

Mặc trưởng lão nghe lời đi sang một bên, yên lặng quan sát. 

Cửu Thiên nhắm mắt lại, truyền canh khí vào. Bắt đầu trải nghiệm công pháp Đoạt Hồn trong Đàm Đài Vân. 

Quả nhiên có chút không giống với công pháp Đoạt Hồn của hắn. Công pháp Đoạt Hồn mà Cửu Thiên sử dụng, nói toạc ra, thật ra là một loại phương thức công kích mãnh đối với thần hồn, kiểu như đánh lén. Dựa vào lực lượng thần hồn của mình trong nháy mắt đâm xuyên, đâm thủng thần hồn của đối phương, đạt được hiệu quả công kích. Trong lúc không phòng bị, nhẹ thì đau đầu, nặng thì hôn mê ngã ra đất, chết tại chỗ. Nhưng sẽ không xuất hiện kiểu sau khi đâm xong rất lâu, đối phương rơi vào tình trạng cả người cứng ngắc. 

Công pháp Đoạt Hồn của Lâm Sơ thì khác, hắn ta hình như đã ghim thần hồn của Đàm Đài Vân lại. 

Cái cứng ngắc không chỉ có cơ thể của Đàm Đài Vân, còn có thần hồn của cô ta. 

Thủ đoạn này, so với pháp quyết Đoạt Hồn của Cửu Thiên cao hơn không chỉ một cấp độ. Cửu Thiên sau khi quan sát kỹ, thật sự có được thu hoạch không nhỏ. 

Thì ra là vậy, công pháp Đoạt Hồn còn có thể dùng như vậy. 

Pháp quyết của đối phương để lại một đạo phong ấn trong ý thức của Đàm Đài Vân. 

Phong ấn rõ ràng này lưu chuyển quang mang kỳ lạ. 

Nếu không phải canh khí của Cửu Thiên không bình thường, có thể đi vào ý thức, sợ rằng còn không nhìn thấy đạo phong ấn này. 

Nhớ kỹ đạo phong ấn này, khóe miệng Cửu Thiên nhếch lên nụ cười. 

Đây e rằng là lần đầu tiên hắn học được kỹ xảo liên quan tới thần hồn công kích. 

Mà trong đạo phong ấn này, lực lượng quả thật vượt xa lực lượng mà võ giả Địa Canh có thể đạt tới. Bên trong đã thấp thoáng tản ra một cỗ khí tức của đạo. 

Cửu Thiên cũng cảm thấy canh khí của mình cách gần, cũng sẽ bị phong ấn. 

Sau đó, Cửu Thiên gọi ở trong lòng: “Lão Cửu ra đây, làm việc nào!” 

Giọng nói nịnh nọt của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên: “Chủ nhân vĩ đại, có phải lại có đồ tốt kêu ta thu không?” 

Cửu Thiên nói: “Không sai. Ngươi xem phong ấn này ngươi có thể thu làm trận pháp không?” 

Lực lượng của Cửu Long Huyền Cung Tháp thuận theo canh khí của Cửu Thiên chui vào trong cơ thể của Đàm Đài Vân. 

Rất nhanh, nó cũng cảm nhận được phong ấn trong thức hải của Đàm Đài Vân. 

Khẽ mỉm cười, Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, ta tạm thời không thu được. Nhưng người có thể dùng thần hồn của mình đánh vỡ phong ấn này một chút, sau đó ta thôn phệ nó. Bên trong có lực lượng của khí linh 

Trong lòng Cửu Thiên khẽ động, lực lượng của khí linh! 

Quả nhiên là lực lượng trong kiếm Trung Thiên! Không phải lực lượng của bản thân Lâm Sơ. 

Nếu như vậy, vậy thì không có gì phải sợ rồi. 

Cửu Thiên hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt lóe lên. 

Ngay sau đó, Cửu Thiên vậy mà cũng dùng công pháp Đoạt Hồn với Đàm Đài Vân. 

Chỉ là lần này, công pháp Đoạt Hồn của Cửu Thiên xung kích vào phong ấn của Đàm Đài Vân. 

Khí tức hỗn độn trong thần hồn của Cửu Thiên, trực tiếp phá phong ấn của Đàm Đài Vân. 

Đột nhiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp bèn một phát quét sạch lực lượng bị phá vỡ. Đàm Đài Vân bỗng ngồi dậy, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu, trực tiếp phun vào mặt Cửu Thiên. 

“Vân Nhi!” 

Đám người Đàm Đài gia chủ lập tức xông tới. 

eyJpdiI6IkpYXC9nZ1wvTGhoWWowUTNOajVRUERnZz09IiwidmFsdWUiOiJFZEJiS2F2V0swOHRIT2o1OWc2M29zdU50UW9HVE92XC9IdDBjKzc0bER2YitlenN5RVNVcHQzUm1TYWdqdFZjTFc2dzBUQ3IrR0h1djlyZjFHQ2F1ck9xYm5kU1RoN3Z1b0ZOVTVWK3phTkdkdjI3WHZMNVlCTFRaQjFUc1U5YmE4WWREcG9XRFwvQ1ZPVGt2bkRrek8rRTNrT1FcL0dRblk4XC9hb1wvYXc0UExycTVDYlNDQUVzRTZLNjl5Nkl1T3Q1QWZvdStaT24wYlBLQW9BN2JzbmVIZUlpNmhNVldZM2N1M2M1eDFzZU05TVJPSktLNVhqTURDMjg5d05jUHA0THZLbWZ0WnlLM0hLVjZwNmwzdlB6R0VveGY1eHdnbkZvU1Bzd3JMenBNb0h2S2ZcL3ZFUE9yV0c3T0dMcGVLaGxmT2RjT2grYjJ6bkRQU3VQUUFpZ3crQTFTRjZ4YzBcL1YxWFhmbitCc0Q5VUJ0bWZGbndFN3RvOUNmZlNjQ0Q2ajV1b2NtbTUrc083bzJ5ZEZONFwvVHlta25acEVHR0NnYkdiK0YxTFR5R0NpXC92b01rYXA3T0h0MHdUclcraHc2N0tjd3c3cmhvUlV2OWh5QmcxZlwvZXRKY1E9PSIsIm1hYyI6Ijc1NzRhNTUxMzZmZjRlZmY1YTQ3NzA2NTJmZjUwYjY3NGY5Y2NmYWFhODc5MDdmNzA2MzBmMjc5Y2VmM2U2NmEifQ==
eyJpdiI6IkdiQ2srbmk0XC9MQVpqcG5jOUNnVk53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBQUzl4UzdjRFF5YjBqTjhpblhrV3lmOEt6SEVDTVF6R1kyMGJocTdFbmlcL1p3c0NVb2NCSWw0UXI2VHJ6N3dtUytmZWVhaHpmNXBsSjNESWVuK0EwWG9CVkN2blppUzZLY0NraTJPenFMV1RUbUJ3UVBpN3dJcGxnd1dHYUpVNXRScVhGaDArQnZ2b2VxTEZVRnRKYThjaVFzQVNiNzdFSEhTZytUSGthUEU9IiwibWFjIjoiOTI1NGUxN2NlMGViOGJhYzMwZDdlODFiMGY4MDA0NzFlMzJhYWU0MmI3ZThmNzA3NjliYjVlNTBhZTVhZTk2MSJ9

Cửu Thiên im lặng lau máu trên mặt mình, nói: “Sắc ít thuốc cho cô ấy đi, bồi bổ là được rồi.”

Ads
';
Advertisement
x