CHƯƠNG 1256 

Cửu Thiên khinh bỉ một trận với những kẻ già không nên nết này, đang muốn nói, Đàm Đài Vân ở cửa phòng đằng sau thò người ra nói: “Cửu Thiên công tử. Nhớ anh còn nợ tôi một lần nha?” 

Cửu Thiên suýt nữa ói máu, hắn biết một lần mà Đàm Đài Vân nói là chỉ vụ uống rượu. 

Nhưng những người ở bên ngoài chắc chắn sẽ không cho rằng như vậy. 

Quả nhiên, Đàm Đài gia chủ lập tức xoay đầu nói: “Tôi không nghe thấy cái gì cả” 

Mặc trưởng lão ho khế hai tiếng, nói: “Cửu chấp sự, chú ý sức khỏe!” 

Cửu Thiên hoàn toàn cạn lời, hắn bây giờ muốn giải thích chắc không giải thích rõ được. 

Đàm Đài gia chủ như nhìn ra sắc mặt của Cửu Thiên có khác thường, từ từ đi tới, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên công tử. Hôm nay thật sự cảm ơn cậu đã trị thương cho Vân Nhi. Đàm Đài gia không gì báo đáp, không bằng để tôi tặng cậu một đóa hoa. Cửu công tử, mời bên này” 

Đàm Đài gia chủ dẫn Cửu Thiên đi ra bên ngoài, mấy ông lão thức thời không đi theo, ngược lại kéo Mặc trưởng lão sang một bên nói: “Mặc trưởng lão mong ngài giúp cho ít thuốc bổ, xem thử loại nào phù hợp với Đàm Đài Vân tiểu thư hiện nay” 

Cửu Thiên và Đàm Đài gia chủ một đường đi tới hậu viện của Đàm Đài gia. 

Một hàng bậc đá, trải dài về trước. 

Đi qua đình đài, vòng qua núi giả, xuyên qua không biết bao nhiêu thị vệ. Cuối cùng, Đàm Đài gia chủ dẫn Cửu Thiên tới trước một cánh cửa gỗ, nói: “Cửu Thiên công tử, mời!” 

Nói xong, tay Đàm Đài gia chủ vỗ nhẹ vào cửa gỗ, ngay lập tức một màu băng xanh lam đập vào mắt. 

Nơi này là một cái hồ băng tinh, dưới lớp băng nước đang sôi sục, trên lớp băng lại là một khoảng hàn ý. 

Cái hồ hình tròn, xung quanh tràn ngập những đóa hoa màu băng xanh. Giống như tuyết liên, mang theo mùi thơm. 

Mà ở trung tâm của những đóa tuyết liên này, lại có một đóa hoa kỳ lạ. 

Ngoại hình như sen, thân rễ là băng, lá như ngọn lửa thiêu đốt, thấp thoáng còn có tiếng rồng ngâm vang lên từ trong đóa hoa. 

Đàm Đài gia chủ chỉ vào đóa hoa đó: “Cửu Thiên. Đó là hoa Nghịch Sinh của Đàm Đài gia chúng tôi. Dùng máu rồng tưới tắm mà sống, là thần dược hiếm có trên đời. Nó với thần dược cỏ Tục Mệnh trong truyền thuyết, được gọi là song thánh trong các loại thuốc. 

Cửu Thiên nghe thấy hai từ cỏ Tục Mệnh, trong lòng khẽ động. Ngón tay cọ nhẹ vào chiếc nhẫn Cửu Tiêu của mình. 

Cửu Thiên nhìn đóa hoa Nghịch Sinh này, nói: “Quả nhiên là thần dược đương thế, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy đóa hoa kỳ lạ như này. 

Đàm Đài gia chủ cười nói: “Không phải tôi nói phét. Cả Võ Đỉnh, sợ rằng cũng không tìm được đóa hoa Nghịch Sinh thứ hai. Đan Tháp cũng chưa chắc có. Trong truyền thuyết, năm đó khi Tạo Hóa tôn giả trở thành Đan tôn, đã dùng một đóa hoa Nghịch Sinh, nửa cây cỏ Tục Mệnh, luyện ra một viên Thiên Nhân Đan. Sau khi sử dụng, thần hồn ổn định mãi mãi, được gọi là bất tử bất diệt. Cậu không phải luyện khí sĩ, không biết thần dược đối với luyện khí sĩ mà nói có giá trị gì. Tôi nói như này với cậu đi, nếu cậu cầm một cây thần dược này đi đổi đồ với luyện khí sĩ. Công pháp Thiên cấp, tiên đan, huyền đan gì đó, muốn đổi thì đổi. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Một cây dược liệu, so được với cả một thành phố. 

Đàm Đài gia chủ vuốt râu nói: “Vậy cũng phải xem là thành phố gì. Cửu Thiên à, tôi hơn cậu không bao nhiêu tuổi, sau này gọi cậu là Cửu Thiên đi. Tôi định tặng cho cậu cây dược liệu này, cậu thấy như nào?” 

Cửu Thiên sững người, nói: “Đàm Đài gia chủ nói thật sao?” 

Đàm Đài gia chủ cười nói: “Đương nhiên là thật. Vừa rồi ở đình thưởng hoa, khi nói dùng thần dược đó mời tôn giả, tôi nhìn thấy mắt cậu sáng lên. Biết cậu chắc chắn có khát vọng đối với thần dược. Tặng quà thì phải tặng món quà người ta thích. Dù sao vốn cũng định cầm cây dược liệu đó tới Đan Tháp giúp tôn giả giúp đỡ. Bây giờ cậu giúp Vân 

Nhi chữa khỏi thương thế, vậy thì cho cậu cũng là lẽ đương nhiên 

Nói xong, Đàm Đài gia chủ bèn nheo mắt nhìn phản ứng của Cửu Thiên. 

Chỉ thấy Cửu Thiên bình tĩnh như nước, tuy thần sắc vui mừng, nhưng không có phản ứng quá khích quá. 

“Lại là một tên nhóc bình tĩnh!” 

Đàm Đài gia chủ thầm đánh giá Cửu Thiên ở trong lòng. 

Sau đó, ông ta nói tiếp: “Nhưng bây giờ, tôi vẫn chưa thể cho cậu. Tôi muốn nhờ cậu giúp thêm Đàm Đài gia chúng tôi một việc. 

Cửu Thiên hỏi: “Việc gì?” 

Đàm Đài gia chủ nói: “Rất đơn giản. Cậu lấy Vân Nhi, thứ này sẽ là của cậu. Sau này cả Đàm Đài gia nói không chừng đều là của cậu. 

Cửu Thiên ngại ngùng há miệng. 

Đàm Đài gia chủ thấy dáng vẻ của hắn, cười ha ha nói: “Nói đùa thôi. Việc cũng rất đơn giản. Hai ngày này, bệ hạ sẽ gọi các cậu tới kho vũ khí chọn binh khí. Tôi muốn nhờ cậu giúp Đàm Đài gia tôi, lấy về một thứ, tên là giáp Phượng Tiên. 

Cửu Thiên sững người, sau đó suy nghĩ một lát, nói: “Đàm Đài gia chủ, ngài có biết tôi tới kho vũ khí, sợ rằng cũng chỉ có thể chọn một binh khí không?” 

Đàm Đài gia chủ gật đầu nói: “Không sai, là như vậy. 

Cửu Thiên nói: “Vậy ý của Đàm Đài gia chủ là định kêu tôi lấy giáp Phượng Tiên đổi lấy hoa Nghịch Sinh ư? Như này không gọi là tặng!” 

eyJpdiI6IkpwMHlpTGtVMGkxbmZWNGJVNU1BWnc9PSIsInZhbHVlIjoiaXBNTUJ1UFFaaTYxOW12TFBJUm5cL3R3TEhaczVlYVRyZ2tGczV3M3E1NElcL3FjVDJ4RlRUUjR3R1wvMlRveG5wQU1jNG4yNEdqN0RkU0FPbWpKY1hxTGlLOGx6MlA4S0ZTV2hjRXp0dFFsN21TbEpiRnNXaHZTcGhRMzB3em1IVlZwaEQwaGVjeXltTll6b1VhWlpUeVZUR3RTaXFsQWEzdjJvZmpjOVBDS2FkeFZnXC83SFwvS2w2c2NKc0dvaXhkb2ZvaUlyU3o1S0VqQ3NnQkxNYUhRdGZrZm9cL2NJWmh6WXQ0TG56RlVuNGRlWExESHZcLytcL0FNWTlvTlhScVMrVDQySVVkZFVjeVc2dUpORkpMdVh6bXErZkJqUVllcDJiaHNEWW1HbXBhWWdDdHN2N01EZ1VhNzNURVdZNysydmVXcjd4M0xObXdXXC8yaFNqWXdaT3ZcLzhTK1VybW9KNHUrMnQ0M3ZPNXRDcERMQTVUNFZrUEp1UEFQRmJnUnpyXC81Z3kiLCJtYWMiOiJkNzQ2YmU1OTBlYmNlOGM5ZWM4MmU5MTk4YzNlMjNhMGEyMmNhMmRlYTAyMTQwYTczMWU2YWI0YzExNTFlN2EzIn0=
eyJpdiI6InVWcGpTWGliN1VwM0ZIcGUzOGdGUlE9PSIsInZhbHVlIjoiNWFQWmpBbUF1RXNqdHplMzRNekpcL0dyMGkwQnVBMHNTYUZEclJ6MlwvS2lTUE5oRFgrN2p4V0VsTDRxeGZLWHY3cDFBRzB6cEpnU2djbnBtWllCZjB2RzhPUW5yMm1tZVwvZ1p0Z1h1dThHZVJxVGZrWVwvd2czMDg3cTJDK050Qmk1RVNZRk9TS3Z6cWRqdDArU0NHSFRlcUUrYmlhR3laK1dnRGUzRnFPSm1JVT0iLCJtYWMiOiI1OTlmNjI4MzczMDNiYzYxYzU0NDM2ZDYzNDdmZDMyYmFmM2YwYjc5NmU4MGI5Mjk1ZGZmNmYwODUwYjQ1YjM0In0=

Đàm Đài gia chủ nhìn sâu vào Cửu Thiên, bình tĩnh nói: “Lực lượng!”

Ads
';
Advertisement
x