CHƯƠNG 1261
Nhẫn gia chủ, đây là đồ mà ông nội Cửu Hạo Nhiên của hắn giao cho hắn, tượng trưng cho thân phận gia chủ của Cửu gia.
Thứ như này, gia tộc nào cũng có, nói quý giá cũng quý giá, nói không đáng tiền cũng đúng. Huống chi Cửu Thiên đối với những đại gia tộc của đô thành mà nói, yếu tới đáng thương, bình thường nhẫn gia chủ của hắn căn bản cũng không ai nhìn nhiều lấy một lần.
Nhưng trong lòng Cửu Thiên rất rõ, chiếc nhẫn của nhà bọn họ không bình thường.
Tầm lão từng nói với hắn, chất liệu của chiếc nhẫn này không tầm thường, là một mảnh đá thần bí.
Nhưng đeo lâu như vậy, thật ra Cửu Thiên cũng không cảm thấy có chỗ nào không tầm thường.
Tuy có thể đẩy nhanh tốc độ hấp thụ lực lượng thiên địa, nhưng tăng cũng có hạn, còn không bằng miếng phù văn mà Cửu Thiên có được ở học viện Võ Đạo.
Nhưng hôm nay, chiếc nhẫn này có khác thường.
Hơn nữa, rất rõ ràng, chính là vì kiếm không tên trước mắt.
Cửu Thiên thử lùi lại mấy bước, lập tức chiếc nhẫn dừng phát sáng, lại đi lên mấy bước, thật sự nó lại sáng lên.
Truyền canh khí vào, Cửu Thiên có thể cảm nhận được trong chiếc nhẫn tản ra ánh sáng, một loại không thuốc bất cứ loại nào trong thiên địa ngũ hành. Điều này thật kỳ lạ.
Bất luận đá lạ cỏ lạ gì cũng sinh ra từ lực lượng thiên địa ngũ hành.
Sao có thể không ở trong thiên địa ngũ hành chứ?
Cửu Thiên lại tới gần hơn, ánh sáng tỏa ra từ chiếc nhẫn trong tay càng sáng hơn.
Cửu Thiên vội vàng dùng tay che lại, tránh ánh sáng này bị người khác nhìn thấy. Vào lúc này, Cửu Thiên bỗng phát hiện, kiếm không tên trước mặt bắt đầu run nhẹ.
B
Lông mày nhíu chặt, Cửu Thiên lúc này nhìn thấy thanh kiếm tồi tàn này lại xoay qua.
Rõ ràng không ai động, thanh kiếm này ở trong tinh thạch trong suốt, tự xoay.
Cửu Thiên trợn to mắt nhìn nó.
Đợi tới khi nó xoay lại hoàn toàn, Cửu Thiên mới phát hiện ở chuôi kiếm của nó, nứt một mảnh. Vừa hay là trung tâm của chuôi kiếm, nếu là bảo kiếm bình thường, vị trí này là chỗ khảm đá quý.
Lẽ nào chiếc nhẫn của gia tộc bọn họ được tạo ra từ chỗ nứt ở chuôi thanh kiếm này sao?
Khi Cửu Thiên đã suy đoán lung tung, chiếc nhẫn trên tay Cửu Thiên thu lại ánh sáng.
Kiếm không tên trước mặt lập tức biến mất, ngay cả tinh thạch trong suốt này cũng biến mất luôn!
Cửu Thiên biến sắc, vội vàng nhìn trái phải.
Vẫn may, những người khác đều đang bận chuyện của mình, không ai chú ý tới hắn.
Nhưng kiếm không tên này sao lại biến mất?
Cửu Thiên cũng không hiểu, sờ trái sờ phải chiếc nhẫn gia chủ của mình.
Nhìn kỹ lại, lúc này Cửu Thiên nhìn thấy trên chiếc nhẫn của mình có thêm một kiếm ấn nhỏ xíu.
Hít thở sâu một hơi, Cửu Thiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác của hắn nói với hắn, lúc này không nói thì hơn. Không ai biết là tốt nhất.
Nếu không chỉ riêng tội danh lấy đi binh khí trong kho vũ khí đã khiến hắn toang rồi.
Cửu Thiên lập tức không còn tâm tư đi dạo tiếp nữa, rảo bước quay lại. Hắn nói với ông lão: “Giáp Phượng Tiên.
Ông lão bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu chắc chắn là thứ này sao? Không thay đổi?”
Cửu Thiên hiểu ý của ông lão, đây là đang khuyên hắn chọn kiếm Hạo Nhiên.
Nhưng Cửu Thiên đã định sẵn chủ ý, gật đầu nói: “Giáp Phượng Tiên!”
Ông lão thở dài một tiếng, phất tay về phía bên trên kho vũ khí, một bộ áo giáp bay tới.
Rất hoa lệ, trên thiêu hỏa xích phi phượng, sau có áo choàng, tơ vàng chói mắt, phù văn phức tạp.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, bộ áo giáp này, đáng giá không ít tiền. Cửu Thiên liếc qua giới thiệu, lập tức hiểu tại sao Đàm Đài gia chủ nhất định muốn lấy lại thứ này.
Bên trên viết rõ ràng “Giáp mà Nghê Thường võ tôn ban cho Đàm Đài Phượng”
Đàm Đài Phượng này Cửu Thiên không biết là ai, nhưng chắc chắn là vị tiền bối nào đó của Đàm Đài gia. Đồ của nhà mình lại rơi vào trong kho vũ khí của đế quốc. Vậy đương nhiên buộc phải lấy về.
Lữ Âm nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên à, anh không phải là thật sự thích Đàm Đài Vân rồi chứ. Anh vậy mà lấy đồ của Đàm Đài gia, anh muốn tặng thứ này cho cô ta sao?” Cửu Thiên thản nhiên nói: “Tôi và Đàm Đài gia chủ làm một giao dịch. Thứ này là cho Đàm Đài gia, không phải cho Đàm Đài Vân
“Cái này có gì khác biệt sao?”
Lữ Âm cười tà mị nói.
Cửu Thiên đang muốn giải thích, giọng nói của Thiên Vĩnh Phúc từ đằng sau vang lên.
“Khác biệt là loại người phẩm hạnh thấp kém, làm việc bẩn thỉu như cậu ta sẽ không làm việc quang minh chính đại giống người khác. Cho dù là tặng quà, cũng chắc chắn sẽ tìm lý do cho mình.
Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn Thiên Vĩnh Phúc, cười nói: “Không biết tôi so với tiểu nhân ở sau lưng xui khiến người khác trúng độc, ai bẩn thỉu hơn?”
Thiên Vĩnh Phúc hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý Cửu Thiên. Hắn ta chỉ nói với ông lão: “Gương Bát Quái!”
Ông lão khẽ nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất