CHƯƠNG 1262 

Mọi người không nói một lời, yên lặng nhìn ông lão mắt cũng không mở này. 

Ông lão thấy không ai đáp lại, khẽ gật đầu nói: “Không có ai đáp, vậy thì không chạm. Như vậy rất tốt, tôi phải nhắc nhở các cô cậu một cậu, nếu chạm vào, thậm chí lén lấy đồ gì đó, là không ra khỏi được cửa lớn của kho vũ khí này đâu!” 

Thiên Vĩnh Phúc thản nhiên nói: “Ông lão, ngài có thể nhanh lên chút không?” 

Ông lão cười nói: “Chàng trai trẻ, nhẫn nại chút. Hỏi lần cuối cùng, thật sự không chạm vào chứ?” 

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều nở nụ cười. 

Chỉ có Cửu Thiên, trong mắt có hơi khác lạ. 

Kiếm không tên đó, nó là tự mình biến mất, chắc không tính là hắn chạm nhỉ? 

Đợi một lúc, không ai đáp lại. 

Ông lão nói: “Vậy được, chúng ta có thể ra ngoài rồi. 

Ông lão nói xong thì dẫn mọi người đi về phía ngoài. 

Khi đi tới cửa, ông lão bỗng dừng bước. mọi người theo ông ta cùng dừng bước. 

Ông lão phất tay, xếp bát món đồ thành hàng ngang ở trước ngực. 

Đưa tay lướt qua, tinh thạch bao trùm ở bên ngoài như băng sương tan ra, nhanh chóng biến mất. 

“Cầm lấy đồ của các cô cậu, một người nhận một cái, đi ra khỏi kho vũ khí!” 

Thiên Vĩnh Phúc nghe thấy lời của ông lão, khẽ nói: “Thật là phiền phức!” 

Dứt lời, hắn đi ra đầu tiên, cầm gương Bát Quái của mình, đi ra khỏi cửa của kho vũ khí. 

Sau đó là đám người Lữ Âm, Thủy Thừa Vinh, Đường Thanh. 

Theo trật tự, cầm đồ tốt đi ra, không có xảy ra bất cứ chuyện gì. 

Rất nhanh, trong tám người chỉ còn lại một mình Cửu Thiên. 

Ổn định tinh thần, Cửu Thiên cũng không nghĩ nhiều, đưa tay cầm giáp Phượng Tiên, đi ra phía ngoài. 

Một bước, năm bước, mười bước. 

Không có bất cứ khác thường gì, Cửu Thiên thở phào trong lòng, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi. 

Cửu Thiên rảo bước đi ra khỏi cửa lớn của kho vũ khí. 

Mà khi một chân của hắn vừa bước ra khỏi cửa của kho vũ khí. 

Bỗng nhiên một khoảng ánh sáng trận pháp xuất hiện, keng một tiếng, Cửu Thiên cảm thấy mình như ở trong dòng chảy không gian, lực lượng đáng sợ bao trùm cả người hắn. 

Ngay lập tức Cửu Thiên bị lực lượng này cưỡng chế ép trở lại! 

Ông lão ở đằng sau lập tức xuất hiện, túm lấy Cửu Thiên, lạnh lùng nói: “Nhóc con, xem ra cậu là một người không thành thật. 

Mọi người sững sờ, lũ lượt nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt kinh ngạc. 

Cửu Thiên thầm nói một tiếng không tốt, lại phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không thể cử động. 

Ông lão bên cạnh dùng một cỗ lực lượng mạnh mẽ khóa chặt động tác của Cửu Thiên. 

Đám người quay đầu lại, thu lại vẻ sững sờ trên mặt, sau đó Thiên Vĩnh Phúc khẽ cười nói: “Cửu Thiên, xem ra tôi nói trúng rồi. Cậu là một kẻ thấy tiền sáng mắt, tham cái lợi nhỏ. Sao hả, bị người bắt tại trận rồi!” 

Cửu Thiên ôm định tâm thái của mình, lúc này quyết không thể lộ ra bất cứ sơ hở nào. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng nhanh chóng lượn bên ngoài cơ thể của hắn, còn chui vào trong dây lưng của hắn, muốn kiểm tra đồ của hắn. 

Cửu Thiên tập trung canh khí toàn thân, bỗng nhiên xông lên. 

Ngay lập tức, ông lão không kịp phòng bị, bàn tay bị canh khí bốc lên của Cửu Thiên khựng lại ở trên không. 

Nhân cơ hội này, cả người Cửu Thiên lùi liên tiếp mấy bước, tránh ra. 

Ánh sáng trên tay hiện ra, trọng kiếm Vô Phong rơi trong tay. 

Ông lão chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm Cửu Thiên, một đoàn thị vệ kim giáp ở bên ngoài cùng lúc giơ binh khí lên, tức giận nhìn Cửu Thiên, giống như ngay sau đó sẽ xông vào. 

“Dừng lại!” 

Ông lão khẽ ngẩng đầu, thị vệ kim giáp ở bên ngoài nghe lệnh dừng động tác. 

Sau đó ông lão mở hai mắt của mình ra, Cửu Thiên không có cách nào hình dung đôi mắt này. 

Đó là một màu đen sâu thẳm, không có tròng trắng, tất cả là màu đen như hư không. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm nhận được mọi thứ trên người như bị nhìn thấu. 

Tiểu thế giới trong cơ thể vậy mà cũng dao động vài cái! 

Ông lão như nhìn thấy cái gì đó, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó ông ta nói với Cửu Thiên: “Cậu vừa rồi rốt cuộc chạm vào cái gì?” 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Không chạm vào gì cả!” 

Thiên Vĩnh Phúc cười lớn tiếng, nói: “Cậu ta không chạm mới lạ, ông lão, không cần khách sáo, trực tiếp kêu đội thị vệ bắt cậu ta đi!” 

Vừa dứt lời, ông lão nhấc tay phất nhẹ, một âm thanh tát giòn tan vang lên. 

Thiên Vĩnh Phúc theo âm thanh bay ra mười mấy trượng, rơi xuống đất! 

“ồn ào!” 

Động tác này không chỉ đánh Thiên Vĩnh Phúc bất thình lình. Người bên cạnh còn trợn mắt líu lưỡi. 

Thiên Vĩnh Phúc từ dưới đất bò dậy, trong mắt tràn ngập lửa giận, trên mặt hắn ta đã có thêm một dấu tay năm ngón rõ ràng. 

“Ông lão, ông dám đánh tôi, ông có biết tôi là ai không, tìm chết!” 

Thiên Vĩnh Phúc rút kiếm Long Ngâm ra, dáng vẻ là chuẩn bị giết về phía ông lão. 

Ông lão lạnh lùng quay đầu, liếc nhìn hắn ta. 

Chỉ một ánh mắt này, Thiên Vĩnh Phúc lại bay ra mười mấy trượng. 

Ông lão thản nhiên nói: “Vậy cậu có biết tôi là ai không? Bảo Thiên Tuyệt Tình tổ phụ của cậu tới nói chuyện với tôi. 

Thiên Vĩnh Phúc phun ra máu, kiếm Long Ngâm cũng rơi ở một bên. 

eyJpdiI6InJsTFhNSEJRdjdYdnJ2bjMxUzNyNlE9PSIsInZhbHVlIjoiWmxCbm4xTjZITlRvK3cxMVVNdUdrSUYzSlFySFFTV1d2WnRcL2doUkZ1Z3B4clpsZHpjb0tiVkF4N3dYWkpiRTJ4cEtFdjdpOXBHUnlQNWpPVUQzeFhJVGs5cnlmbCtBamRKWFFqZ3YzV3NxMUFWWlRQVFIrNlRZbDJTZmpocnBVXC9KTmdpdzJoRUtaTVUrNER5T1F1UkE9PSIsIm1hYyI6IjU4MzVkZDJlYThmMTllMmRiNmMwZWFkNjFmYzk5Y2MyNTlhZDY0ZDc3OWYxMzBkZDNlMWZjOTkwMTlhYjhjYWIifQ==
eyJpdiI6ImdpSTlqWDNCbk0yNzJ1STBxUWg1cnc9PSIsInZhbHVlIjoiV1RLWW1YYkd6NXhsVUdtb2piakRyXC9WVndVcGlJXC9yUlJDc2RmeU9HWWQ1bFR0TSttWWNsOFZnaGNYejZDdlZnS0xcL0xQQWV0TURHZWNYN3pyMU1aWUlqcUtrODlVZDVtWk16ekZpcGZDK2VkNUNnUWJ4OGV6ckY1b0lKVjF2ZUtkSkJCVko2dTB5RVpjYTRtTyt3TktNZHVmQ29OUE5RZkIyMGJ1RU1wY1BuOHlZaXNyQUlHbmc1bmpiUHJUN3lOQWs5eUJYUWtUUjhUSXI5QzlvcnU3Y3VPRHd5SlprYmpYcEp0b3RXUjZ2czVtM1wvcGErSXBIYldSejczWlwvYndodmlRU2lFM054UDd3YzU5TmdHdUlORTdMdkpJQUtQTDA2a1wvXC90VHhNWlRMcEVteGI3MlRpZ21zXC9tRkh0bURsNVhTMis3QzZYUnI2K0UxbzdhWTRcL0x6dXZEa1hRVE5ZVDFxRWorZEpyc3JrPSIsIm1hYyI6IjM3Yzk4OTdkMWRhMjBkMGVlMzg0NzlmOGI2MWNhNDA3ZjFjOGIzNjA2OTU2YTcwYTRiOTJjOGZjOTExZDI2ODQifQ==

Lời phía sau, Thiên Vĩnh Phúc không dám nói tiếp nữa, đứng dậy cung kính nhìn ông lão.

Ads
';
Advertisement
x