CHƯƠNG 1268 

Lâm Sơ cắm đoạn kiếm ở trước người, trong mắt bỗng lóe ánh sáng, ngay sau đó, tất cả các hoang thú dừng bước chân, giống như hóa đá, đứng đơ tại chỗ. 

Một màn này không khỏi khiến khán giả sửng sốt thốt lên, Lâm Sơ quay đầu lại cũng kinh ngạc. 

Chuyện này không thể nào! 

Hình ảnh này không phải là chuyện hắn ta gặp phải một năm trước hay sao, cái này là ai quay lại? Tại sao lại phát vào ngày hôm nay? 

Không có ai có thể giải thích nghi vấn của Lâm Sơ. 

Bát gia tiếp tục hét to, nước bọt cũng phun tới mức sắp xuất hiện cầu vồng. 

“Người thứ sáu, Thạch Thần của Thạch gia!” 

Cột ánh sáng chiếu xuống, Thạch Thần nhắm hai mắt, đang nhắm mắt dưỡng thần. 

Trong Băng Màn Thiên Hoa, khiên Huyền Tuyệt xuất hiện, bóng dáng của Thạch Thần từ từ hiện ra từ phía sau khiên Huyền Tuyệt, đôi mắt kiên định như sắt, bất động như núi. 

“Người thứ bảy, Thủy Thừa Vinh của Thủy gia!” 

Cột ánh sáng vừa chiếu lên người của Thủy Thừa Vinh, Thủy Thừa Vinh bèn từ từ đứng dậy, hôm nay hắn ta vô cùng không tầm thường, một thân áo giáp U Minh bọc người, trông vô cùng oai hùng. 

Từ từ nhấc một tay lên, ngay lập tức vô số cô gái hét lên rồi đổ gục, trong nháy mắt, cô gái đổ gục vì Thủy Thừa Vinh có không ít. 

Trong Băng Màn Thiên Hoa, hiển nhiên là những dòng nước trải dài không dứt, một thanh kiếm bay lượn trong đó, Thủy Thừa Vinh theo sóng mà đi, kiếm bay vờn quanh người của hắn ta. 

“Người thứ tám, Cửu Thiên của Đông Hoa Châu” 

Ánh sáng chiếu xuống, khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười lạnh nhạt. 

Trên khán đài, ở trong khu vực của Hàn gia, Hàn Liên trực tiếp đứng dậy hét to: “Cửu Thiên sư đệ, huynh muốn sinh con cho đệ!” 

Đám người Linh Bối, đại sư huynh ở bên cạnh lập tức lỗi Hàn Liên xuống, thật sự không ngại mất mặt mà. 

Nhưng sau một tiếng hét của Hàn Liên, trong sân đấu võ bát giác vang vọng cái tên Cửu Thiên. 

Hàn Đỉnh Thiên quay đầu trừng mắt với Hàn Liên, lớn giọng quát: “Còn làm cha mất mặt nữa, xem cha có đánh chết con không!” 

Hàn Liên cười thành tiếng, chỉ vào Băng Màn Thiên Hoa của Cửu Thiên, cười lớn nói: “Cửu Thiên sư đệ lần này là ra vẻ tới tận cùng rồi!” 

Trong Băng Màn Thiên Hoa, trọng kiếm Vô Phong từ trên trời lao xuống, Cửu Thiên lại nhảy lên đáp ở trên trọng kiếm Vô Phong. 

Sau lưng là sấm sét và ngọn lửa, quần áo bay bay, hai tay chắp sau lưng. 

Hình ảnh này, Cửu Thiên nhớ, đó là cảnh tượng khi hắn đi cứu Vũ Hoàng Yến, không ngờ hôm nay lại được phát ra. 

Trong khán đài, ở trong góc, Vũ Hoàng Yến đeo khăn che mặt, trong mắt ẩn chứa ý cười phát ra tiếng cười như chuông kêu. 

Mà cách chỗ cô ta không xa, chính là đám người Đông mập. 

Lúc này, bên cạnh Đông mập trừ Lão Lưu, còn có một đám võ giả thu liễm khí thế. Đông mập chỉ về phía Hàn gia, nói: “Chính là bên đó. Mấy sư huynh đệ của Cửu Thiên. Hai 

ngày trước, bọn họ tới uống bữa rượu, tôi thấy đều là hạt giống không tồi. Các người ai muốn tìm truyền nhân, đều có thể thử xem 

Lão Lưu khẽ cười nói: “Thì ra tìm một hạt giống tốt, chạy đi tìm mấy chục năm chưa thể được như ý. Bây giờ thì hay rồi, ngồi ở trong đô thành uống rượu, hạt giống tốt nhảy ra hết người này tới người khác. Thật là vật hợp theo loài, không ngờ mấy sư huynh của Cửu Thiên vậy mà đều có tư chất không tồi” 

Dương bà tử cười nói: “Vậy các ông mau chia ra đi. Tên nhóc Cửu Thiên thuộc về tôi” 

Hiên Viên lão quỷ thản nhiên nói: “Nằm mơ đi! Chúng ta còn chưa đấu xong đâu. 

Lão Lưu lớn giọng nói: “Phải đó, còn chưa đấu xong. Ngày mai tiếp tục. 

Dương bà tử trừng mắt nói: “Văn võ đều đấu hết rồi. Không phân ra thắng thua, các ông còn muốn đấu cái gì?” 

Lão Lưu và Hiên Viên lão quỷ đồng thanh nói: “Đấu tửu lượng. 

Dương bà tử đầu tiên là sững người, sau đó khẽ mỉm cười. 

Ba người đều cười rạng rỡ, giống như cầm chắc phần thắng! 

Chỉ có Đông mập khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ba người này đoán chắc cả đời này cũng không đấu xong!” 

Trong sân Võ Đạo, tám cột ánh sáng, tám võ giả đều đã giới thiệu xong. 

Bát gia đi lên mấy bước, trong tay bỗng lấy ra một cây sáo trúc, nói: “Cuộc chiến top 8 ngày hôm nay rút thăm quyết định, chỉ là rút thăm ngày hôm nay khác với trước đây. Lát nữa tôi sẽ ném tám miếng thăm ngọc bên trong lên trên không, các người cướp được cái nào thì là cái đó. Sau miếng thăm ngọc có số, số một đối chiến số hai, số hai đối chiến số ba, cứ tính như vậy, có nghi vấn gì không?” 

Nụ cười trên mặt Cửu Thiên càng đậm. 

Thú vị, sắp xếp tỉ thí ngày hôm nay lại không phải do một tay thái tử điện hạ thao túng. Nghe quy tắc này, dường như trở nên rất công bằng, thật sự là một chuyện lạ. 

Trên trời, Tần Chính đại đế cũng cười nhạt nhìn sang Tần Cảnh: “Tần Cảnh à, con sao lại nghĩ ra dùng cách như này để rút thăm, rất thú vị!” 

Thái tử Tần Cảnh cúi người đáp: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ là cảm thấy để nhi thần rút thăm nữa thì sẽ có chút không công bằng. Vì vậy đã lấy ra thăm ngọc, bảo Vân Hiểu Tề sắp xếp, người này hiểu rõ sở thích của phụ hoàng, thiết nghĩ là công bằng, dưới con mắt của mọi người cũng sẽ không xảy ra sai sót. 

Tần Chính đại đế cười nói: “Tốt, rất tốt. Con cuối cùng cũng có tiến bộ rồi. 

eyJpdiI6IkN3SGx2V05uc1VHWnVsK2w1ZHpWcnc9PSIsInZhbHVlIjoid0JxOG1NVUZRcU5PSHJuM2VFditFb2lkZUFZKzAxbG9lcTFqRExQbDZSK3RpMHNGYmJ5QUNHbGc3M2lneE1wY1dhbEtKUzlia0JRUHJieFlnZFwvMFBXWjZlN0tsNXIzc3h5NTRuWjlkRzI1S25ZTEpJOERBVE9BVDhKXC9pdHUrUG40Y29HekZRWWRvUlhHQnJ5SHNaU3RBcHIrWDQ0clwvQlgwcEFTeFdhdUY3SlZSZUtGdzNYODZ5b3NJdUFSaUwzZFwvMjhwS1ltTHZZK2VCT0xJanVVK0xiNHlncVwvK21sNnVRSW5qS3FxOGNvQTl1MUZKU0xPWE9mV0FWOGRXSUdxZWlyTEFHMHpPaDZvWVc5XC92aitJcVlPd25MR3pNb3lsbHVpXC80Y1lFcUZLRGVzMzN1S0xGeDlycHl5UnN0OVJZZlhOWDJHUW5tS2YyUlI1amNcL0RMc0ZuaWZOZE1NelF2VElodkRXeCtuK1gyYTNSY0ZOd2xzV2dRaHFxS1Vwb3I2XC83Ync2YkpuOWlYdU9BY0I4U09mR2ROMjRpYWtCSkRzVlN0YktTU1Q2QT0iLCJtYWMiOiJiOGE4MWQxNDQ0NDA3NDI2NjQyZjlmYjE1ODljNmFkYTI2ZDFkZmFlMjViOThjZjdiMDFjMDEwMzNlNTRlZDc2In0=
eyJpdiI6IjV4WFpoTFwvdEljbzM1TlNWT04zYk13PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVVN0dEaFhUdXNZVGFWYk1CR1VPU3pJU2RGN2ozNWc0UXRWRVN3Y0I0VTBlTWo1eDNLNEUxcUpKOTZkNlR6dUkzbHdiR1ZMVUFaTXpOMnlmV1M1QmlHTHV0VWtHVUdcLzZYUVdJZkQ5SERKUE5yXC9WQzhKRjVPcmRvaFVkM085dm5uTzZKK0ZFekZVcUlcL3pFa2VyT1JOYklrVWhnQXF5WFhIMzZQbFVDcjVTVWFcL1wvd1RVSVptOG1aUnMwajAzNE5yUklnNnZnOFpXc2R6VjFSRzZWSjhcL1wvanZsVWRSTHdkWmRSUnNjSW5xeFhOcVhUcFJPZWk5dTlLSWM3ZmNDNk5TdkRWWFIzbVo3XC84RzB1aXp0Zm4wVVdqM25ORElCQlN3U0I1RUVvMUduaE5hUWpxemRSRDcrcTZaUzcrN0hkNmtvMjFnQmMraVEyeEFzNzNxUHoxbUlVRHVQUVNHak0rRFgyWmUyNGtGMW9SbDdsNHZSSUlXRXB1Q2tTVTF6TUFcL2VFN1wvYmtXT0ZQNVVpckd4OGMzTDJBcG1GckU3Z1FzTXd2K1V4OVlEVDQ1V0t6Nlphak5WUXlCVEJhbjAzeXk0IiwibWFjIjoiNzk4YWVhZDllNmU1ZDc4ZDRlMDkyZGZlZDYzZDM1YTQyNmRkMjkyYjhlNWM3ZjZlNzBlMTc0OTBiYzFkOWJhZiJ9

Mọi người nhìn chằm chằm tay của Bát gia, đột nhiên, Bát gia nhẹ nhàng quăng lên trên không, ngay lập tức bóng dáng của tám người lập tức biến mất!

Ads
';
Advertisement
x