CHƯƠNG 1285
Canh khí hóa thành thần hồn, mạnh mẽ chui vào cơ thể của Lâm Sơ.
Ngay lúc ấy, Cửu Thiên cảm nhận được cơ thể Lâm Sơ đã vô cùng suy yếu, thức hải trong đầu mở rộng, không hề cảnh giác.
Sóng biển cuồn cuộn không dừng, thần hồn vô cùng bất ổn cứ chẳng nói đến ngưng tụ.
Đây rõ ràng là biểu hiện khi bị sức mạnh phản phệ, nếu thức hải không yên ổn sẽ khiến cho ý thức hỗn loạn, thậm chí có thể tan vỡ.
Với người bình thường, nếu ý thức hỗn loạn thì cùng lắm chỉ trở nên ngu ngốc mà thôi.
Nhưng với võ giả có canh kình võ giả, nếu không thể điều khiển thức hải sẽ không thể điều khiển được canh kình trong cơ thể, hơn nữa nếu canh kình trong người rối loạn, chắc chắn người đó sẽ phải chết!
Cửu Thiên dùng thần hồn chi lực mạnh mẽ của mình, chầm chậm khiến cho thức hải của Lâm Sơ trở nên ổn định.
Vẻ mặt Lâm Sơ dần dần thả lỏng, tay chân cũng dần có sức.
Cửu Thiên thở dài, nói: “Được, tạm thời không sao rồi. Công pháp của ngươi rất mạnh, nếu không có thần hồn chi lực lót bên dưới, tốt nhất đừng dùng nữa, nếu không cẩn thận ngay cả mạng mình..”
Hắn chưa nói xong, thế nhưng Lâm Sơ bỗng nhảy vọt lên, đạp một phát vào ngực Cửu Thiên.
Sắc mặt đỏ bừng, mắt lóe hung ác, nhát đá của hắn ta mạnh đến mức khiến cho Cửu Thiên văng tận mấy trượng, lún cả xuống đất.
Hàn Liên lập tức rút Bích Thủy trường thiên kiếm của mình, chỉ vào Lâm Sơ, hét lên: “Tên khốn nạn kia, ngươi dám đánh sư đệ ta! Muốn chết đúng không!”
Lúc này Sở Trực và Sở Chính vội vàng kéo tay Hàn Liên, hét lên: “Hàn Liên, đệ bình tĩnh, mọi chuyện không như đệ nghĩ đâu”
Đại sư huynh bước ra, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn ta thả canh kình, trừng mắt nhìn Lâm Sơ: “Sư đệ ta chữa thương giúp ngươi, thế mà ngươi lại đánh hắn, chẳng lẽ ngươi không biết tốt xấu vậy sao?”
Sắc mặt Lâm Sơ đỏ ửng, gào lên: “Ta đánh hắn đấy!”
Cửu Thiên bật người đứng dậy từ dưới đất.
Nhát đá của Lâm Sơ tuy mạnh, nhưng lại chẳng chứa chút canh kình nào.
Trông nhát đá đó thì có vẻ rất tàn nhẫn, tuy nhiên Cửu Thiên phản ứng nhanh nên không hề bị thương.
Cửu Thiên phủ bụi đất trên người, chỉ vào Lâm Sơ, nói: “Ta tốt bụng lại bị coi như lòng dạ độc ác, chính ta đã cứu ngươi đấy. Nếu biết trước như vậy, ta sẽ mặc kệ cho thức hải của ngươi hỏng luôn!”
Nghe Cửu Thiên nói vậy, không ngờ Lâm Sơ rút Trung Thiên kiếm bên cạnh, la lên: “Ta chém chết tên háo sắc nhà ngươi!”
Sở Trực lập tức lao lên giữ chặt Lâm Sơ: “Sở Linh, thôi em ngoan đừng có xúc động, tuyệt đối đừng xúc động, đều là người một nhà cả!”
Sở Chính cũng cản Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ cũng bình tĩnh đi. Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Hàn Liên nghe thấy từ quan trọng, hắn ta há hốc miệng, chỉ vào Lâm Sơ: “Em ngoan?”
Cả người đại sư huynh cũng chấn động, hai con mắt hắn ta như sắp rớt ra ngoài, lẩm bẩm: “Con gái?”
Cửu Thiên càng không dám tin, hắn chỉ vào mặt Lâm Sơ, nói: “Sở Linh? Em gái của các huynh? Là con gái?”
Sở Chính gật đầu, nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt kỳ lạ.
Sở Trực nhìn Lâm Sơ, nói: “Sở Linh, hắn cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Ta thề với kiếm của mình, Cửu Thiên sư đệ là chính nhân quân tử, không phải tên háo sắc thích sàm sỡ người khác!”
Lâm Sơ vẫn nhìn Cửu Thiên với ánh mắt tràn ngập sát khí, thầm cắn răng.
Cửu Thiên cũng cảm thấy ngại ngùng. Hắn nói thầm với Sở Chính sư huynh: “Có phải ban nãy đệ sờ nhầm chỗ không nên sờ không” Sở Chính sư huynh cũng nói thầm: “Đúng vậy. Đệ lỡ chạm vào chỗ không nên chạm. Chẳng lẽ đệ không cảm thấy gì hay sao?” Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Phẳng lỳ, thật sự chẳng cảm nhận được gì. Các huynh chắc chắn cậu ta là con gái sao?”
Hắn vừa mới dứt lời, Lâm Sơ lại đẩy Sở Trực, định lao về phía Cửu Thiên.
“Ta phải giết ngươi!”
Cửu Thiên vội vàng giơ tay, may quá, ta vẫn chưa điếc, vẫn còn nghe thấy.
Cửu Thiên la lên: “Ta sai rồi, ta nhận sai. Ta thật sự nghĩ ngươi là đàn ông!”
Nhát kiếm của Lâm Sơ đâm thẳng vào ngực Cửu Thiên.
Cửu Thiên không phải kẻ ngốc, hắn lập tức dùng tâm pháp chống lại.
Trong chớp mắt, công pháp của hai người đan xen, trong sân hoàn toàn không có chỗ để né tránh.
Trong cái nhìn của mấy người Sở Chính, hai người này đột nhiên biến mất, sau đó một cơn gió lốc quét qua sân, khiến nơi này toàn vết kiếm chém!
Cuối cùng, bóng dáng hai người cũng xuất hiện.
Cửu Thiên dùng tay không túm chặt Trung Thiên kiếm, mỉm cười: “Cô Sở Linh, ta nhận sai rồi vẫn không được hay sao?”
Lâm Sơ hét lên: “Đoạt Hồn Pháp Quyết!”
Một luồng thần hồn chi lực lao thẳng vào đầu Cửu Thiên, Cửu Thiên vẫn không nhúc nhích, sức mạnh vừa chui vào đầu hắn đã bị thần hồn nuốt sạch.
h
Ngay cả trong cuộc tuyển chọn của Võ Hoàng, Cửu Thiên dùng Đoạt Hồn Pháp Quyết để chiến thắng, vậy nên hắn chẳng hề sợ sức mạnh này.
Hơn nữa, tuy rằng Lâm Sơ tức giận, thế nhưng cô ta không dùng hắc bạch chi lực trong Trung Thiên kiếm. Vậy nên Cửu Thiên hoàn toàn chẳng cần phòng thủ cũng có thể tóm được.
Trong mắt mọi người, Cửu Thiên còn chẳng thèm di chuyển, hắn cười nhìn Lâm Sơ: “Chiêu này của ngươi không có tác dụng với ta!”
Cửu Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn giơ tay ôm lấy cô ta, sau đó lại truyền thần hồn chi lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất