CHƯƠNG 1286 

Lâm Sơ vẫn trừng mắt, Cửu Thiên bất đắc dĩ nói: “Ta chữa trị vết thương giúp ngươi, thế mà ngươi chẳng ngần ngại đá ta! Đúng là ta không biết ngươi là con gái. 

Nói rồi, Cửu Thiên lại cố khiến thức hải của Lâm Sơ ổn định. 

Cửu Thiên từ từ đặt Lâm Sơ nằm xuống đất, sau đó vội vàng lùi sang bên cạnh. Sợ nếu chậm chút nữa cô ta lại đá mình. 

Lâm Sơ thở hổn hển đứng dậy, nhặt Trung Thiên kiếm, cuối cùng cũng không nhìn Cửu Thiên với ánh mắt sắc như dao nữa. 

Lúc này Cửu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không sợ kẻ địch, chỉ sợ phụ nữ. 

May mà, Lâm Sơ này vẫn biết rõ đúng sai. 

Hai người Sở Chính và Sở Trực nhanh chóng bước lên, vừa phủi bụi giúp Lâm Sơ, vừa hỏi: “Không sao chứ!” 

Lâm Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta không sao.” 

Sở Chính gật đầu: “Không sao là được. Để ta giới thiệu với muội, đây là sư huynh đệ ta quen ở học viện Võ Đạo ở Đông Hoa châu. Đại sư huynh Vô Song, Tứ sư đệ Hàn Liên. Còn có Ngũ sư đệ Cửu Thiên. 

Lâm Sơ khẽ gật đầu với đại sư huynh và Hàn Liên, coi như chào hỏi, chỉ với mỗi Cửu Thiên, cô ta vẫn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. 

Tuy nhiên cũng có thể hiểu, dù sao Cửu Thiên vừa mới chạm vào chỗ không nên chạm, gây ra chút hiểu lầm. 

Có điều, cho đến bây giờ Cửu Thiên vẫn chẳng hề nhìn thấy chút dáng vẻ con gái nào trên người Lâm Sơ. 

Vẻ ngoài lôi thôi, râu tóc tán loạn, còn cả cơ thể gầy gò. Nhìn thế nào cũng chẳng nhận ra đây là nữ. 

Cửu Thiên lắc đầu nhìn lên trời, có khi bây giờ hắn nhìn Lâm Sơ một cái thôi cũng khiến cho cô ta nổi giận. 

May hôm nay Linh Bối đã đưa Thập Tam và Tiểu Hắc ra ngoài dạo phố mua đồ, nếu không thấy cảnh vừa rồi, không biết họ còn ồn ào đến mức nào. 

Sở Trực kéo tay Lâm Sơ: “Có vẻ mấy năm nay tam muội cũng sống không tốt.” 

Nghe vậy, Lâm Sơ ứa nước mắt, cô ta nức nở: “Ta sống không tốt, thế nhưng dù sao ta cũng đã đến được đây!” 

Sở Chính gật đầu, nói: “Yên tâm, sau này có chúng ta ở đây, muội sẽ không phải chịu đau khổ. Đi thôi, đừng loanh quanh ở đây nữa. Cùng chúng ta đến ở nhà họ Hàn!” 

Lâm Sơ cắn môi, khẽ đồng ý, ba người đi ra ngoài. 

Hàn Liên ôm vai Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ yên tâm, ta sẽ không nói chuyện hôm nay cho Linh Bối sư muội. 

Cửu Thiên lườm hắn ta, nói: “Đệ còn lâu mới tin Hàn Liên sư huynh.” 

Sau một canh giờ, mọi người đã quay về nhà họ Hàn. 

Vừa mới bước vào cửa nhà họ Hàn, mấy người Cửu Thiên đã thấy Hàn Đỉnh Thiên đang đứng ngoài cửa chờ họ. 

Vừa thấy Cửu Thiên quay về, Hàn Đỉnh Thiên lập tức bước lên nắm chặt tay Cửu Thiên, đồng thời nói to: “Xảy ra chuyện rồi. Cửu Thiên, cậu mau đến đây với tôi!” 

Vẻ mặt Cửu Thiên mờ mịt, chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng hỏi: “Làm sao thế?” 

Hàn Đỉnh Thiên nói to: “Hàn Liên, trong số mấy người các con, ai vẫn chưa về?” 

Hàn Liên nhìn xung quanh, trả lời: “Linh Bối sư muội vẫn chưa về. Cô ta dẫn theo người hầu Thập Tam của Cửu Thiên và Tiểu Hắc đi dạo phố. Nói là muốn mua mấy thứ của phụ nữ” 

Hàn Đỉnh Thiên cắn răng nói: “Nhanh dẫn người đi tìm đi. Nhất định phải tìm bằng được. Hàn Liên, con gọi mấy người Hàn Khánh đến đây, bảo tất cả tìm kiếm trong thành phố. 

Cửu Thiên nghe thấy sự vội vàng và gấp rút trong lời Hàn Đỉnh Thiên. 

Hắn vội lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” 

Vẻ mặt ba người Sở Trực, Sở Chính và đại sư huynh cũng rất ngạc nhiên, sau đó họ nói: “Hàn Liên sư đệ, chúng ta đi cùng đệ” 

Lâm Sơ cũng đuổi kịp mấy người này. 

Hàn Đỉnh Thiên kéo Cửu Thiên vào trong, xuyên qua sân diễn võ, đến ngọn núi phía sau. 

Hàn Đỉnh Thiên kéo Cửu Thiên đến tận một viện rất vắng vẻ, hơn nữa không ngờ đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhà họ Hàn cũng đang ở đây. 

Ông ta đóng cửa viện rồi nói với Cửu Thiên: “Ngồi đi!” 

Cửu Thiên tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, cắn răng nói: “Chú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Ba người Hàn Đỉnh Thiên, đại trưởng lão, và cả nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Cửu Thiên, ba người tỏa uy áp mạnh mẽ, khóa chặt Cửu Thiên. 

Đại trưởng lão mở lời: “Cửu Thiên, trước khi trả lời câu hỏi của cậu, chúng ta muốn hỏi cậu mấy vấn đề, cậu nhất định phải trả lời đúng sự thật. Nếu không, chẳng ai giúp được cậu!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Được.” 

Hàn Đỉnh Thiên tiếp lời: “Rốt cuộc Xa Linh có quan hệ gì với cậu!” 

Cửu Thiên ngẩn người, nói: “Chẳng có quan hệ gì. 

Đại trưởng lão bỗng đứng dậy, một luồng sức mạnh cường đại đánh vào người Cửu Thiên, khiến Cửu Thiên xém chút nữa không thể hít thở. 

“Nói bậy, nếu không có quan hệ gì, sao trước mặt mọi người, hắn ta lại nói hắn ta đến vì cậu. Cửu Thiên, cậu vẫn còn chưa nói thật sao? Có phải cậu cùng một bọn với Xa Linh không?” 

Cửu Thiên cắn răng nói to: “Cháu không quen biết hắn ta, cũng không biết tại sao hắn ta lại đến vì mình. Tuy cháu có vài suy đoán, nhưng chẳng có gì chắc chắn nó là sự thật” Nhị trưởng lão lạnh lùng nói: “Suy đoán gì?” 

Cửu Thiên gắn từng chữ: “Hắn ta không phải người Phù tộc! Chắc chắn cháu đã gặp hắn ta ở đâu đó rồi. 

eyJpdiI6ImNXamc2d1hQMXNTZHVLSnppVHlqakE9PSIsInZhbHVlIjoicnRRc0lrVlJzRTlhWEFrR0VpTHpJcnk2T2lsbzN0c1BYYVwvT1ExckNcL3kwN2VSQlhqaGtHT2MwaWNTU3RhQ3JDSnRDaDl6b3BqbWFvR3JlOTlVWHZueUZTTTZDbzRBMWZ3bjZ2bittZ3Fwd2JuMENlU0h6U1dQa3RsTTFpWVJDMnJRWlwvd3g0QkpZMFh5N1p0c1BSaEJjN2RrZElvTk50NXQrKzZOblJ6eHBncFJNRkJQQlI1VFhXRWhFMkJ4b2xxNUxER2lGQUwrMnIwTDZqNmRiVENoSFZDZXlhVG1qSHV5QlZhN21WR0JCZFA3akRMTTllN2ZVOE9IZFBqWFVoTSIsIm1hYyI6ImJhOWMxNTNjY2VjN2I3ODFkZmEyMzYyMzAwZWYzNjVmMWM5NTA3MTA0MGNhZjI1MTE5N2U3M2U3ZWI3MjU2ZDQifQ==
eyJpdiI6InRlSFpiU01NU1RWb2JKcFFPdnBjblE9PSIsInZhbHVlIjoicCt1OGp6bEFabVY5VzRjMFQ4bE5FWHJRZVAwZjBraHIxWnRGM2FPaXNpem1cL1JHajZtRGFlT1RJaXRcL2FqN1dmTU55ckVEQitkV2VhTDRDMTBwZ0toR0ZwbW9CM3RNS3BzTjFEWGl5R1VwTlBnSzJqWHY2Tk9MdUV5cFZHVDVNZHNldks5VGxPNDZCSWpyMGYwT051NHl2YWt1ajBHV0drVXA0VlBCYmtXYmhrekRpanRPRzYwSjRsOXRydHphdkd5d0hLOVdHOWM3MTVrMFNlK2NZVXVudkoxaFhFMmlyNERVa0dMSFUrQ3NyK09KaUpWY3JwSElDRG5uWFwvMmNxS012SmZYeEN0a0c4cEsza3VWUkV0cGdXR1NSTzhCaTJxTlwvSzZvMWNuUGpVRmQ4ajM2RHdkZlJnd2F3YXlQNDM3STNqbE16dWphSmJcL1dqMVZnXC9NQmVjZmVJUkxEOUFYTm9rMEUzNXQ4b2g0aUhhMGtUZmN2U05rMTNGUHd3d2U1R3E0SG54UlFEXC8xbnFDbTdTaEF4RENqXC9BK3I0VFJ6bEk4aU1HeERcLzJ3cz0iLCJtYWMiOiJlYzc3Mzg4MWVlNjliOTA3NzQ3OTFjM2Q4ZjFjMThkYjJkYjgyNGFmNTk2YjI2NTBjZjk0ZjYyODE3MDVhMDc3In0=

Hàn Đỉnh Thiên thở dài: “Nếu cậu không diễn trò, vậy Cửu Thiên, cậu gặp phiền phức to rồi. Cả đô thành đều sẽ gặp phiền phức lớn!”

Ads
';
Advertisement
x