CHƯƠNG 1290 

Cửu Thiên lập tức nhanh chóng bước ra ngoài. Lữ thừa tướng nói to: “Cửu Thiên, cậu đi đâu?” 

Cửu Thiên lớn tiếng trả lời: “Tìm người để hỏi. 

Mắt Lữ thừa tướng lóe sáng, ông ta nhìn Cửu Thiên, rồi vẫy tay gọi một người đến, nói: “Đuổi theo hắn, xem hắn đi tìm ai!” 

Cửu Thiên nhanh chóng rời khỏi Nhà họ Lữ, hắn thầm cắn răng, đi thẳng đến khách điểm lúc trước giết chết Phệ Tâm. 

Cửu Thiên nhanh chóng đến khách điểm. 

Vừa bước vào, bỗng Cửu Thiên thấy Vũ Hoàng Yến đang uống trà. Cả sảnh khách điểm, chỉ có mỗi cô ta. 

Vẻ mặt cô ta thản nhiên vênh váo, lại thờ ơ, Cửu Thiên nhanh chóng đến trước mặt Vũ Hoàng Yến. 

Hắn ngồi xuống trước mặt Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên thấp giọng nói: “Vũ Hoàng Yến, tôi đến hỏi cô một chuyện. 

Vũ Hoàng Yến nhấc tay nói: “Đừng hỏi. Tôi không biết gì hết” 

Cửu Thiên nhíu mày: “Tôi đã hỏi gì đâu” 

Trong mắt Vũ Hoàng Yến lóe lên ý cười, cô ta rót cho Cửu Thiên một chén trà, cười nói: “Chuyện anh muốn hỏi, tôi chắc chắn không thể trả lời. Nếu đã không thể trả lời, vậy đừng có hỏi. Cửu Thiên, anh về đi. Gần đây, tôi đến tháng, không muốn gặp anh. 

Cửu Thiên nhìn vào mắt Vũ Hoàng Yến, chầm chậm nói: “Chắc chắn cô biết gì đó. Vũ Hoàng Yến, nếu cô thật sự biết, nhất định lần này phải giúp tôi. 

Vũ Hoàng Yến lắc đầu nói: “Rất xin lỗi. Tôi không thể giúp anh, Cửu Thiên, nói vậy anh cũng biết, mình đã đắc tội với ai hoặc ai đang gây rắc rối cho anh đúng không? Anh nghĩ, 

với thân phận của tôi, tôi có thể chống lại hắn ta sao? Tôi có thể làm được gì đâu?” 

Cửu Thiên nói: “Rất đơn giản, tìm hiểu một chút thông tin giúp tôi là được. Còn lại, cứ giao cho tôi.” 

Vũ Hoàng Yến lắc đầu: “Cửu Thiên, anh vẫn chưa hiểu, có vài thời điểm, chỉ cần một thông tin cũng là mạng của biết bao người, tôi vẫn còn chưa đến mức hy sinh mạng sống của mình và người khác chỉ để giúp anh. 

Cửu Thiên đập bàn, nói to: “Vũ Hoàng Yến, rốt cuộc cô đã biết điều gì?” 

Vũ Hoàng Yến chậm rãi đứng dậy, nói: “Cửu Thiên, anh có thể đi được rồi. Sau này đừng đến đây tìm tôi, tôi định đổi chỗ ở. Đúng rồi, trận so tài anh đánh hay lắm. Cố gắng lấy top 1 nhé!” 

Nói rồi, Vũ Hoàng Yến chậm rãi rời đi. 

Cửu Thiên túm lấy tay áo của Vũ Hoàng Yến, nói: “Vũ Hoàng Yến. Cô không thể cho tôi biết một chút thông tin nào sao?” 

Vũ Hoàng Yến bình tĩnh nhìn Cửu Thiên, bỗng ngón tay hơi nhúc nhích. 

Cửu Thiên cảm nhận thấy hình như Vũ Hoàng Yến đang viết gì đó trên lòng bàn tay hắn. 

Nhưng bên ngoài, Vũ Hoàng Yến vẫn thản nhiên: “Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, điều anh lo lắng là thật. Nhưng tình hình không kém như anh nghĩ!” 

Nói xong, Vũ Hoàng Yến vung tay áo thoát khỏi tay hắn, uyển chuyển rời đi. 

Cửu Thiên đứng đó, nắm chặt tay. 

Ban nãy Vũ Hoàng Yến mới viết một câu trong bàn tay hắn. 

“Linh Bối không sao, phải giết chết Xa Linh!” 

Trong mắt Cửu Thiên ngập tràn sát khí, nhanh chóng rời khỏi khách điểm. 

Trên hành lang, Vũ Hoàng Yến dừng bước, đằng sau cô ta có thêm một bóng người. 

“Tinh Uyên, ông muốn nói gì với tôi?” 

Vũ Hoàng Yến chẳng quay đầu, hỏi. 

Tinh Uyên bình tĩnh nói: “Hình như tông chủ quen biết Cửu Thiên?” 

Vũ Hoàng Yến nói: “Đúng vậy. Không được sao?” 

Tinh Uyên nói: “Không phải. Tôi chỉ muốn nói với tông chủ, tôi có thì oán với Cửu Thiên mà thôi.” 

Ánh mắt Vũ Hoàng Yến lóe sáng, cô ta quay sang nhìn Tinh Uyên. 

Một lúc lâu sau, Vũ Hoàng Yến cười nói: “Tinh Uyên, từ trước tôi đã nhận ra ông chẳng phải người bình thường. Xem ra Ma Tâm Tông nho nhỏ của tôi không chứa nổi vị phật lớn như ông. Hay là tôi đưa ông đến Tử Y Môn... À, không đúng, bây giờ phải gọi là Tử Hồn Tông” 

eyJpdiI6IjJNQzBzaHI2aWM1V3NPNFk4WVZiamc9PSIsInZhbHVlIjoiekZwa1Y0SGVlRElnalRETFM5SlBLOFJaRFhFYlVTOHRJaWlUTXRFVVhKaXB6ekVNRFVwM0ZiXC8yRDZwUnpjUUgzRXZFd3k2YzkzejIrZzFIVlQxcGhYN1g2QytTcEZHNUpWSEZPdVR5MEVBbnVnWGQreTBzeDhUREdzd2hlQU9XOHZaRDRzN3ViZzR2MzFsR1U3Rzc4OVJQYXdTcW12dnZFYlJtREVcL0hUMVhlaDNud0tDbE9GMnpiOVR2SG43MnQ5V3NOUE9JK21MVXNWalBOeGdhRytmaFVpMjl4T012bk5ZTm9cL0d0SWZ5MU95REV6TjNtR01MbWZTb0NUMUlDU0I0WGIxaWtJN09xd1lJQkhPWktuS296b3E1bXpSY014KzBHVExvXC9vQTZqY0ZkZjBlTEswMlY0VzBWVk0rT1VURGMycmZnRjZocFVoWFpGUERYVVBUbllsSlNSSjJBUnBKa0VLa3I5Y09TWUNlKzNMMGVkM2hZOW1JODVsVjg3cEdFd1NLaGVVU0NHZFloVG9JTHp3cE5lZitXN2hvRkJxQ1ZGSytLTDRDcUQ2aEFQaHYzQ1dSZjl4VVhnTlZZUlJkMDNjajZvSlVhK3lJRGZLWHNrNmVnTWQrOXBJaEZhUGxKbHVDY3haUE15N2NXTXB2VTlxdlRWQjRvTkRFNVRDQkM2UnVIRDdrZlwvR2RnS2xZK0NaNjFhTFIzeEdnOG0wNWdPK3BtdGhVUjA9IiwibWFjIjoiOTkwMGJkZTM2MjliNzljYTJhZGM5YjhhZWQ5NzgwOWVmY2Q4OTg1YmQyMjY4YjQyMjRlMmFjMTFhZWM0NjcwMiJ9
eyJpdiI6InphT2xBdUU1RFFFMkt4TmZNblNJTVE9PSIsInZhbHVlIjoiNWJEMkZGMGwrUTlXK3JtQkRGTFNwbjNoYlFpblwvUEp3RVF0ZkJMa2JIWGhhZkJoNmRxNWNPbFVkWE1OTkg2M0FqcjlLN0FrZ09vOFJTY205NmtmS1BSQU0wcEZkVFB6ck1BUHZtMmorWDdzbFhJY0U3NXQwdW1ZNzRnXC9pQmEwaXd3SHZBakNmVk0xZzBtVFRKQkU4U2dGN0FTdnA4VnJDbkJ5MWVnZzAzR1dhU2loTlU1dWdGNzJhVnV5NVJnOGlQdXcrR2hlSXdLV2xWVXU3MjlLNGQ5RGlSVDI4dERacWdGMzVYcHZUR21jPSIsIm1hYyI6Ijk0MWM3NzE4ZDE1MmM4MzYzNWM5YjY3NDFjMzlmMWMwMTc2MmNiZjc3YzhkOWJhZGUxZjM2MTQ3MjE2YjYyNWEifQ==

Tinh Uyên gật đầu, biến mất trong bóng tối.

Ads
';
Advertisement
x