CHƯƠNG 1292 

Vào ban đêm, bầu trời đầy sao. 

Trong con hẻm cũ, quán rượu nhỏ của Đông mập mở cửa, bên trong chỉ còn lại Đông mập đang ôm vò rượu ngủ say sưa. 

Tiếng ngáy như sấm, Đông Mập nằm trên quầy, thỉnh thoảng còn nói bậy nói mớ. 

Đột nhiên, một bóng đen chậm rãi xuất hiện từ cửa. Người tới là một hắc y nhân, mày kiếm mắt sáng, khóe mắt có hai ba vết kiếm, đi đi lại lại không có chút âm thanh nào, ngay cả tiếng thở cũng hoàn toàn không có. 

Mái tóc dài rối tung, không gió tự động. Vị khách đứng ở cửa, nhìn Đông mập trên quầy, nhẹ nhàng cười nói: "Sư huynh, đã nhiều năm không gặp, huynh lại đón tiếp ta như vậy sao?" 

Tiếng ngáy vừa dứt, Đông Mập mở một mắt ra, liếc nhìn người vừa tới, khẽ cười nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Vô Hồn lão quỷ" 

Chậm rãi đứng dậy, Đông mập đặt vò rượu xuống, nói: "Ngươi muốn ngồi thì cứ ngồi đi, nhưng không có rượu" 

Vô Hồn cười nói: "Nhiều năm rồi ta cũng không uống rượu nữa" 

Chậm rãi đi vào trong cửa tiệm, Vô Hồn ngồi xuống một chiếc ghế, khẽ liếc nhìn rồi cười nói: "Khô tâm thần linh mộc, thiên hạ chỉ có khoảng mười cây thần thụ, đã bị huynh chặt lấy một cây. Ta còn tưởng rằng huynh sẽ sử dụng thần thụ làm chuyện quan trọng, ít nhất cũng nên chế tạo một thanh kiếm Thần Thụ tiện dụng, không ngờ huynh lại biến thần thụ thành bàn ghế để ngồi, thậm chí còn dựng nên một cửa tiệm tồi tàn như vậy!" 

Đông mập cười nói: "Chỉ là một cây gỗ thôi mà, chế tạo thành kiếm hay làm thành ghế thì có khác gì nhau đâu?" 

Vô Hồn lắc đầu nói: "Phí của trời" 

Đông mập bật cười thành tiếng và nói: "Chờ ngươi đạt tới cảnh giới của ta thì ngươi sẽ biết trên đời này không có gì gọi là phí phạm của trời cả. Cái gọi là trời sinh vạn vật 

dùng để nuôi dưỡng con người cũng chỉ là một câu nói nhảm nhí mà thôi. 

Vô Hồn lạnh lùng nói: "Huynh đang cười nhạo ta. Cực hạn có gì đặc biệt hơn người! Còn không phải bị thiên địa trấn áp giống như một con chó, còn chẳng sung sướng như võ tôn" 

Đông mập cười to nói: "Loại người lòng dạ hẹp hòi như ngươi, đáng đời cả đời cũng không đạt tới cực hạn." 

Vô Hồn hừ lạnh hai tiếng, nói: "Vậy ta có nên nói rằng đáng đời huynh chỉ làm một ông chủ nhếch nhác không?" 

Đông mập xua tay nói: "Được rồi, tranh cãi mấy chục năm qua cũng đã đủ rồi. Khi còn ở sư môn, ngươi cũng không phục ta. Bây giờ, ngươi cũng không phục ta. Ta nói thêm thì cũng vô dụng thôi. Hay là ngươi nói cho ta biết đi, tối nay ngươi tới đây tìm ta làm gì?" 

Vô Hồn trầm mặc một lúc và nói: "Tôi tới xem trong đô thành này liệu có chỗ cho ta dung thân hay không?" 

Đông Mập lập tức nói: "Không cần nhìn. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết, không có. Tốt nhất là ngươi trở về hang ổ của mình đi, an tâm tu luyện cho thỏa đáng, như vậy thì mới có thể sống lâu thêm vài năm" 

Vô Hồn nói: "Thế nào thì ta cũng không tin kinh thành rộng lớn như vậy lại không thể dung chứa một mình tai. Huynh định ngăn cản ta sao?" 

Đông mập cười nói: "Ngăn cản ngươi? Ta thật sự không có chút hứng thú nào. Ta thích uống rượu hơn đánh nhau, hơn nữa trong kinh thành có rất nhiều cao thủ, không cần ta ra tay, ngươi chỉ cần dám động thủ thì sẽ lập tức chết rất thảm. Ngươi cũng mau dẫn tên thủ hạ dưới trướng đã giả dạng tiểu tử Phù tộc về đi. Ta nhìn mặt tên đó lộ vẻ huyết quang, có vẻ cũng không sống được bao lâu" 

Vô Hồn lớn tiếng nói: "Thật sao? Toàn bộ đô thành ngoại trừ huynh ra thì ai có thể ngăn cản ta được chứ." 

Đông Mập lắc đầu nói: "Ngươi vẫn không hiểu à. Chẳng lẽ ngươi thật sự không cảm nhận được dưới chân của ngươi đang tràn ngập sát khí sao?" 

Đông Mập dậm chân, mỉm cười nhìn Vô Hồn. 

Nhất thời, sắc mặt của Vô Hồn khế thay đổi. 

Một lúc sau, Vô Hồn mới lên tiếng: "Ta đương nhiên biết trận pháp dưới chân rất lợi hại, nhưng vẫn không thể ngăn cản được ta" 

Đông Mập lắc đầu nói: "Người không đụng tường nam thì không chịu quay đầu lại. Được rồi, ta nói cho ngươi biết bên trong kinh thành có cái gì. Có biết Võ Hoàng tiểu thế giới không?" 

Bàn tay Vô Hồn khẽ run lên, kinh ngạc nói: "Vật này thật sự đang ở đô thành sao?" 

Đông mập cười nói: "Nếu không ngươi cho rằng ta ở kinh thành nhiều năm như vậy làm gì chứ? Ta cũng không lấy được thứ gì, ngươi nói xem nó đang ở nơi nào. Chỉ cần vật này rơi vào trong tay võ tôn như ngươi thì có thể giết ngươi giống như bóp chết một con kiến. Ngươi cảm thấy trong đô thành còn thiếu võ tôn sao?" 

Vô Hồn trầm mặc, không nói lời nào. 

Đông Mập lắc đầu nói: "Trở về đi, trước khi ngươi tiến vào được cực hạn thì cũng đừng nghĩ chuyện lật đổ Võ Đỉnh. Bản lĩnh của ngươi vẫn còn kém xa lắm." 

Vô Hồn chậm rãi đứng dậy và bước ra ngoài. 

Đông mập nhìn bóng lưng chuẩn bị rời đi của Vô Hồn, thở dài một tiếng nói: "Tiểu sư đệ à, có đôi khi mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng ma tu nhanh nhưng lại không ổn định." 

Lúc này, giọng nói của Vô Hồn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, thản nhiên nói: "Ổn định hay không tự ta biết. Sư huynh, đa tạ ngươi hôm nay đã báo cho ta biết" 

eyJpdiI6Ikowb2JKUjZwVjlDSFZ4ejZCek9ySWc9PSIsInZhbHVlIjoiQXF1NlVJY0dxa3ZNbytlaFllRG05Zk02aWs4MU8xTG5JZ3dhUmZyZE9OMmF6Y0lNZUZyWkZ3VXdBXC84ZEx0dktvRW5WanFSVnRqRkR2ak9pOWU0aGtNWFBTVWRNNWx2UmhwSU53K1wvbENFQ0g4RjJIU3hlbURSalZoQjZ0eFI5cWgxT08wVU1nSGRuMnhmVlBVRXZobFVESXFUa0tEWEQ2MU81UmJKbE43KzFwYnVqNnF3VlB4NG02YWZDSXMxVWVpTzZIUVF6RkZSN0ZldllnNFZqVDFOSVlxM0diN3ZaWmNYWVVKTmU0SFZJYzNSTW5XczRHbUNlMDVGUFlDT3BRZitJWm5zU3RHaXRzcVRqSnpqb0oxVCtXN0RQZTY2SjQ4RzJ1b0NjS05LY3NXM1FtK0xveFhYSlM3NmFvbEtsbUtZRjAwNUtsaTBzWGs3VEQrZCtCZ0FYNmo3MTVkNXJ1bSt2WWlJeHp0bmRwcThrck1PUDc2M25pTmFSRGNzNlwvTHRQWXhDQVJiMHhCK1VwRWM2YmRnVTZ3b3JKcURwY01COUxlMm1NbUgzaHhMRzRlN1krMkJ0RjhmTUxNa3lIZE0wdEEwUDJFbWorT0J0ZzBjS0NCMFN0bWUxN0pFQ2RmNWpQTTJCbFN1SDg9IiwibWFjIjoiMDk1ZGY2MDE3YjNlZDdkYjg4ZjcyOWRjYTg5OTkwYTg3ZjYyZjBjYTUxYzVkMTdjZDA1MzVhOTgzNGZkNmZkNiJ9
eyJpdiI6IlBiWnpWQm5sUE1sZERRSjdrd0RmNlE9PSIsInZhbHVlIjoiVUJFZkd4R3Z0Tk1hNFEwM0dLaHZranhySEhxdnlzR2VjcmZVSUUxWUpSeWxoNm5OVGNVWWJLQld3UmpXXC9xSGVYM1UzUUJGcGxBY3FFWStwRkxoK2RBPT0iLCJtYWMiOiI0ODcwZjNlNDc2NmZiN2UxZmM1ODk4MWVkYjBiZGI5N2UyNjZhMWViNjIyZmJlZDBjZjIxZjE4MzIwNTc3MjVkIn0=

Vô Hồn khẽ gật đầu, thân ảnh lập tức dung nhập vào bóng đêm.

Ads
';
Advertisement
x