CHƯƠNG 1307 

Câu hỏi này có chút mơ hồ, khiến cho cả Phong Tuấn Kiệt và Võ Quân đều bày ra vẻ mặt kỳ quái và khó hiểu. 

Gia chủ Thiên gia khế phất tay với người phía dưới, toàn bộ con cháu tinh anh của Thiên gia lập tức rời đi. Chỉ còn lại chư vị trưởng lão của Thiên gia. 

Gia chủ Thiên gia gõ nhẹ ngón tay xuống ghế, cười nói: “Hai vị. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng. Cửu Thiên và Thiên Vĩnh Phúc của Thiên gia tôi sẽ có một cuộc quyết chiến sinh tử vào nửa tháng sau, chắc hẳn hai vị cũng đã biết. Cho nên, tôi muốn xin hai vị giúp đỡ” 

Đồng tử của Phong Tuấn Kiệt co rút một trận, nhưng Võ Quân lại có vẻ cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi: “Ồ? Xin hỏi là cần tôi giúp đỡ chuyện gì?” 

Gia chủ Thiên gia cười nói: “Chuyện nhỏ, rất nhỏ. Chỉ hy vọng nửa tháng sau, lúc Cửu Thiên và Thiên Vĩnh Phúc nhà tôi giao chiến thì hắn đừng ở trong trạng thái cường thế là được, chỉ vậy thôi! Hai vị hiểu ý của tôi chứ?” 

Võ Quân đảo mắt, dĩ nhiên là hiểu rồi. 

Phong Tuấn Kiệt khẽ cười một tiếng, không chút khách khí nói: “Thiên gia chủ muốn bọn tôi chém giết một phen với Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, tốt nhất là có thể khiến hắn bị thương thì càng tốt, đúng không?” 

Sắc mặt của gia chủ Thiên gia khẽ biến, thản nhiên nói: “Phong công tử, có một số lời, nói quá rõ ràng thì sẽ không có ý tứ. Cậu cảm thấy thế nào?” 

Phong Tuấn Kiệt cười lớn, chỉ vào mặt gia chủ Thiên gia rồi nói: “Thật nực cười, đường đường là Thiên gia, là một trong mười đại gia tộc mà lại giở thủ đoạn vô liêm sỉ, bẩn thỉu và đê hèn như vậy. Các người cũng xứng đáng được gọi là gia tộc võ giả sao?” 

Nhất thời, một đám trưởng lão của Thiên gia trừng mắt nhìn Phong Tuấn Kiệt. 

Sắc mặt của gia chủ Thiên gia cũng trở nên khó coi, nói: “Phong Tuấn Kiệt, tôi thấy cậu cũng vất vả trổ hết tài năng trong cuộc tuyển chọn, kết quả lại bị bại dưới tay của Cửu Thiên. Biết các cậu nhất định cũng không cam lòng, cho các cậu một cơ hội chiến đấu với hắn lần nữa mà thôi. Không ngờ cậu lại không biết điều như vậy. Thôi được, nếu 

cậu đã không muốn làm chuyện này thì cậu đi đi. Coi như cậu chưa từng tới Thiên gia của tôi.” 

Phong Tuấn Kiệt khẽ cười rồi đứng dậy nói: “Tôi còn tưởng các người muốn giết tôi ở chỗ này luôn chứ. Được, mặc dù Thiên gia đê hèn, nhưng xem ra vẫn còn có chút lòng 

da!" 

Những lời này của Phong Tuấn Kiệt rõ ràng là đang chế nhạo. 

Nhưng Thiên gia chủ cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta. 

Cuối cùng Phong Tuấn Kiệt hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước rời đi. Trước khi đi còn không quên ném cho đám người của Thiên gia một ánh mắt khinh bỉ. 

Đám trưởng lão nhìn Phong Tiểu Kiệt rời đi, cười nhạo nói: “Đứa trẻ ngu dốt, khó thành đại sự. 

“Người này thật không biết là đồ đệ của ai, một chút đối nhân xử thế cũng không hiểu. 

“Nói chuyện khó nghe như vậy, chẳng trách không hòa thuận được ở đô thành. 

Gia chủ của Thiên gia ngăn cản các vị trưởng lão bàn luận tiếp, rồi quay đầu nhìn Võ Quân nói: “Võ công tử, còn cậu thì sao?” 

eyJpdiI6IkV6bnJ5dDZqS0NwakJSREdiSVV4dVE9PSIsInZhbHVlIjoiVmQzVVwvR1o2UCtKeHNRRjlmXC92VzMrbmN6eEpzSkNqQVpyOGVrZXlMWmhSV2xteDZZQ1ZaOVlGVGZYZEdXa2xZekx6VWh5Sk9reGpwXC92anhlRWVjWFBzS2lNVTd6SG5FZzlqQUM2bGVvSkJtU0NYWUt6dHhrb2tQNkkwSE8rOHQ4TFU3d3YrT0o3ZmZkVVg3NnJnK3NPRGVTU1o2RDFHMUdWTWtMQ3hTYXcwdFRUUUE1K1NENkZwTGtHTGQ1WVJxZXUyS0ZwN2VwQTdhVWozVFFtdG5nT0wyQ3JISUNJOWZMdUhFVW54Mm1FZTFHSW03enF0MTdTdHpjODI0bmMxTCtKNERMa28xRW5rNDAycEEyUFBpYlZTQzZacnZqN1JcL1oxb0xJQ3VTTFdicW9rOXZBQlNOUzlsU29CTTNnSVVOQklKNHY1czhKZnY5MU9yUm9COUltR1hlUjc3TXlPUzJCd0F0VGRcL1hUbUNUYVZmZVgwQnBES0pEMUtobDZvWVQxSExuZW5Yd1pFMk0yZGd6YnhadTB6c3V6VEphdTM3VWFJNXZcL0g0MXRISlAwaDlwdXJGU3FWejUzcHBVRFwvR2JicHVoK3dyNEZ6dDdCSmltMmZhXC9RUkJ6bTJ6d0NxRXZGSGR0OExlWm12NXNxMlV3QzVyQmFNSFloZTJyVWtzdWpqbW9tM1c0aXp0MzF5em5FaUN6WmxGcFJlNXAyNGRTbG40NHUrYVJKY1wvdUpSVkJqOXVQRnM3dlN0aDF0YmJHaDJHTjNhMXlaczNcL2RqT1VaRm5Zb0xCenlyRXV2Zit3TEdxTmRXRWpnQUFFOXBkZENjYjc3alBpSVwvN3FPcUV5OTdhWlwvWWxseHRlY2s2TjZGcndzb1pLTEUyM3NkSmRIeFBcL1hBOVwvWmZaOD0iLCJtYWMiOiJmM2M3M2MxOTM4NmI3NDAyZWM3MjM0Y2I1NzA5OTAyOGUzYzcxNWQxMWE5Yzg3YWQ5Mjk3MjNkMmY4YmY0NDAxIn0=
eyJpdiI6IjNyM05ManZkTkVsbnF2U0djZEQySWc9PSIsInZhbHVlIjoidzl2bG9CUXVveDJ2dWtXVzB1cUZleW1oazNxMHByOVJiTnB1QUVwXC93TVJjVVhLT2poR0xoT0RFYWhYQ0F2TWFYRUFqWWxiaERcL0hSMW50czRGUjFrc2lqVm5JakdTMDNwVmxtMVRJTE5uY1V2YzF1VnVkeDNxOWVYVVdNb3NlMDRXY0lLVTVFR1RvYlNYcmJcL0lBXC9lclVvK1RhZEwyRUhySkNuTWhYQ2NiSnlwcjdVaHBGa2EwOEJYYlNNbjJMNzZjMzdUOWZCVEIzVDJ1c1dUakJPUHg5QVl6dGlONGhzVW5vclZxdjduWXpHOUxoYlhvbEQzMDlJd01ReGdqc3ZIcHJJZERSXC9XSVwvT0VNZExnVHBUXC84RUEyazRMcFUyZWxBRkVEaGZyQTUzSGprRVhZcjk5dDdXMVhUd0dYd0lrRmUzcWJyNVhjTkFYTUlvWkxxajVPVzk0cWpUbmhIa013V2FhTmZrK0t0MXRYZUtPa3BldU1kVDhRU1MyekxubzN4TnlYU3E5OWtjanVMVmZHaWRncVk3Tzg4clRVXC9yQkhvUllobk81aFwvMjlneWhLT2tmcDlnbXR6WmxsTU80KzZCVEk1RWtWZjBLSFFGVGxZNjlDT2VkMTRwYjhnemtvYXJcL3BFbDN1Um1jS2pSVDBKSVVkUEVpZkNXMTZkdkQrK2JycVUwM2hxbzdscGZ0Q2dDMG9GOXlScm93UnFrTmF1cDlSeTZWM3lZdFREVzFGTzNjS0gzMDJUd2Q3K0J0UU5pdVwvNExcLzByMm9uR3dMQ3Vid3JGZU1aa2JIaUJJTUxlcHg5eXFJcFpKa3N2cTlLd0F2NGVpdHVXeHBoV1BUZlV3UHlMRVhqR0VBd0Y0MkErbGZoRDlkdGVEUWRmZWp0K1ZBWDFzUjhtMGhCOHZiM08rUTNuVTFvUXRtNWJBblRYMUh5VFdyVGVLcjNsTjhucWNHWXZ0QllNQUdvTllxdWpDZEk0OFFBVzE2XC85Mk9BUlJOV2cxc083bHBPZ0lMMnQzdDMrWnpPWUp0dWxjYlpxTStxbUtpVW9qUFBycjRjVjcyZ3hHaUlCNUxmbEpmQk05dkFTNGFSaW44cHpqYlcrbFByZkxNZXpmb2x4UTRnM1dtOUNMRmt3aGtObWZJYUplbVppN1wvdTlxVGp3RkI1azZSSDU0ZzloaFdjVDZYYUNCWG00bWUwTGxrZXhKekE5U3lzTUpVYXlGMnljS3hnWm0wNm9rWVpcL29aT0lBSFA4S3ZwUitOOVpBUkI5MGYwdUhDRGNyRTlRVlo0NFBqSGxhZFpHZz09IiwibWFjIjoiMjFlYWY2OTNjNzFhY2MyOTAxMTE1MjYyN2YxZjRmYjA5YjRjNDUzZjMwNjZlYjM5NmY0Y2E1Njk3NDVmNTRkZCJ9

Sắc mặt của Võ Quân hơi đỏ lên, họ nhẹ hai tiếng rồi nói: “Thiên gia chủ, việc này ngài không cần lo lắng. Chắc hẳn ngài còn chưa biết tôi đến từ đâu.

Ads
';
Advertisement
x