CHƯƠNG 1314
Thần sắc Đông mập cũng lạnh đi, lúc này Võ Khuynh Thành lại hung tợn chém thêm một kiếm nữa về phía Đông mập.
Bên trong kiếm quang, là một mảnh ngân hà.
Như thể sao trời bên trong đang rơi xuống, bên trong có cả bầu trời ẩn giấu!
Một kiếm này, lông tơ toàn thân Cửu Thiên đều dựng đứng.
Nhưng Đông mập lại chỉ nhẹ nhàng tiếp tục đếm: "Chín!"
Một chữ vừa ra, tức khắc máu tươi trong miệng Võ Khuynh Thành phun đầy ra đất.
Phía sau bà ta, đám người Võ Quân lại ôm đầu ngã ra đất, vô cùng đau đớn.
Trong quán rượu, gương mặt những người còn lại đầy tươi cười nhìn một màn này.
Gương mặt Võ Khuynh Thành đầy hoảng sợ, chậm rãi bò dầy, lảo đảo lui về phía sau.
"Ông là ai? Rốt cuộc ông là ai?"
Đông mập lười trả lời bà ta, nhàn nhạt nói: "Tám!"
Lúc này, trong tiệm có một lão giả, liếc nhìn Võ Khuynh Thành vài lần rồi nói: "Người của Chúc Long giới đúng không. Trên người có mùi thổ phỉ rất khó ngửi"
Võ Khuynh Thành quay đầu lại, nhìn về phía lão giả này.
Bà ta cẩn thận nhìn một lúc lâu, hoảng sợ trong đôi mắt ngày càng nồng đậm, cuối cùng thế mà toàn thân run rẩy.
Lão giả cười nói: "Sao nào, không biết tôi sao? Lão hủ tên Bích Thủy. Năm năm trước, ta còn từng đi qua Chúc Long Giới các người một chuyến.
Võ Khuynh Thành thất thanh kêu lên: "Đồ Long thủ, Bích Thủy!"
Đám người Võ Quân đang ôm đầu đau đớn nhất thời toàn thân cứng đờ, bọn họ đã từng nghe đến cái tên này.
Chính là người này, năm năm trước, một người đã suýt chút nữa đồ sát toàn bộ Chúc Long giới.
Nguyên nhân cũng chỉ bởi vì, người này lúc đi ngang qua Chúc Long giới, bị mấy võ giả Ngoại Canh chặn đường cướp bóc.
Võ Khuynh Thành lớn tiếng kêu lên: "Đi!"
Đám người điên cuồng chạy trốn ra bên ngoài, giờ phút này bọn họ nào còn để ý đến việc giết chết Cửu Thiên hay không chứ, giữ được cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!" Bích Thủy lão giả phất tay nói: "Nếu đã tới, còn quấy rầy lão hủ ta uống rượu, vậy trước tiên phải để thứ gì đó lại đi!"
Nói xong, một luồng ánh sáng từ trong tay Bích Thủy lão giả chém ra, nhất thời trên người đám người Võ Khuynh Thành đều toát ra huyết vụ.
Thời khắc mấu chốt, Võ Khuynh Thành vội vàng bảo vệ Võ Quân, nhưng mấy võ giả đằng sau bà ta, lại trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa tiệm phát ra mấy tiếng bang bang, thân hình nhanh chóng tan biến dưới đất"
Võ Khuynh Thành dẫn theo Võ Quân điên cuồng chạy trốn!
Đông mập khẽ cười nói: "Cửa tiệm này của ta, cũng không phải là ai tới cũng được. Tiểu tử Cửu Thiên, lần sau ngươi mà còn dám dẫn cái đuôi như vậy đến, cẩn thận sau này ngươi sẽ không còn được uống rượu của ta nữa!"
Cửu Thiên chắp tay nói: "Tiểu tử ghi nhớ rồi. Đa tạ tiền bối!"
Bích Thủy lão giả ha ha cười nói: "Tiểu tử Cửu Thiên, nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ nhanh chóng giải quyết hai kẻ còn lại kia. Bọn chúng không phải tới giết ngươi sao. Bây giờ chính là thời cơ tuyệt hảo để ngươi giết ngược"
Cửu Thiên vẫn là khom người với Bích Thủy lão giả.
Bích Thủy cười gật đầu, nói: "Tiểu tử ngươi xem ra còn biết lễ nghĩa"
Cửu Thiên quay đầu nói với Thập Tam: "Bảo vệ Linh Bối cho tốt"
Nói xong, Cửu Thiên cũng trực tiếp chạy khỏi cửa quán rượu, thân người hóa thành ánh sáng, truy đuổi về hướng hai người Võ Khuynh Thành và Võ Quân. Trong cửa tiệm, Linh Bối đã hoàn toàn bị dọa sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Thập Tam: "Đây rốt cuộc là cửa tiệm gì chứ?"
Ánh chiều buông xuống, bầu trời rất nhanh đã hoàn toàn tối đen.
Hai luồng ánh sáng trước sau vụt bay trên đường phố của thủ đô.
Đột nhiên, Cửu Thiên ở phía sau duỗi tay ném ra Vô Phong trọng kiếm của mình.
Trọng kiếm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, đang một tiếng dừng lại trước mặt Võ Khuynh Thành và Võ Quân, chặn lại đường đi của hai người họ.
Cửu Thiên chắp hai tay sau lưng, cao giọng nói: "Không chỉ lừa bà đâu. Ta còn muốn giết bà!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất