CHƯƠNG 1315
"Khẩu khí thật là không nhỏ, Cửu Thiên, ngươi đừng tưởng rằng bây giờ ta bị thương thì ngươi có thể diễu võ dương oai trước mặt chúng ta!"
Võ Khuynh Thành lau khóe miệng dính máu tươi, nắm chặt Xá Tử Yên Hồng kiếm trong tay!
Giờ phút này Võ Quân cũng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn hai người, ý cười đầy mặt.
Từ tiếng hít thở dồn dập của Võ Khuynh Thành và Võ Quân có thể đoán ra được, thương thế của hai người không hề nhẹ.
Bàn tay vỗ vỗ trên vai tiểu Hắc, lập tức tiểu Hắc thành công phụ thể.
Hắc viêm bao phủ, canh khí mãnh liệt. Cửu Thiên giơ tay, Vô Phong trọng kiếm cắm phía sau Võ Khuynh Thành liền tự động bay về trong tay.
Lúc này lực lượng trong cơ thể Cửu Thiên mênh mông, chỉ có thể dùng bốn chữ mênh mông cuồn cuộn để hình dung.
Tay phải cầm kiếm, canh khí ngưng tụ phía trên thân kiếm, hắc viêm bám vào.
Tay trái lập chưởng, ngón tay khẽ nhúc nhích, thiên địa chi lực bốn phía bắt đầu biến hóa.
Ba người đứng đứng trong một con hẻm trống trải không người.
Đột nhiên, Cửu Thiên bắt đầu ra tay.
Bốn chữ thân pháp như điện đã không đủ để hình dung tốc độ bây giờ của Cửu Thiên.
Tàn ảnh vẫn còn tại chỗ, kiếm của Cửu Thiên đã đi tới trước mặt Võ Khuynh Thành.
Vừa ra tay đã là Vạn Kiếm Quy Tông!
Lực lượng ngưng tụ một chút, bàn tay Võ Khuynh Thành ở giữa không trung múa một vòng, một giọt nước không hề có lý do dừng lại trước thân Vô Phong trọng kiếm của Cửu Thiên.
Giọt nước này không biết từ đâu mà ra, nhưng lại tràn đầy hàn khí thiên địa.
Nơi giọt nước tiếp xúc với Vô Phong trọng kiếm của Cửu Thiên đã kết thành băng, cửu sắc quang mang trên thân kiếm của Cửu Thiên thế mà trong nháy mắt cũng hoàn toàn bị áp chế lại.
Không hề nghi ngờ, giọt nước này chắc chắn là chất chứa võ đạo.
Sau giọt nước, kiếm của Võ Khuynh Thành cũng nối gót mà tới.
Trường kiếm xuyên qua giọt nước nơi tiếp xúc với kiếm của Cửu Thiên, nhất thời, Cửu Thiên liền cảm giác được một nguồn năng lượng sắc nhọn lạnh giá, đang đánh về phía
mình.
Cùng lúc đó, Võ Quân cũng ở bên cạnh nâng tay lên.
Thần sắc Cửu Thiên khẽ động, tay trái đánh ra một quyền trước lên người Võ Quân.
Quyền vừ ra là lúc, dưới chân Võ Quân liền sáng lên một luồng ánh sáng ngũ hành, thiên địa chi lực bốn phía nháy mắt hóa thành trận pháp, hoàn toàn tiến vào cơ thể Võ Quân, nhất thời Võ Quân ngã quỵ xuống đất, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng.
Cổ tay phải lại đột nhiên run rẩy, trên thân Vô Phong trọng kiếm, đạo vực mở ra.
Nhất thời đánh tan lực lượng lạnh lẽo trên thân kiếm. Cái này cũng chưa tính, cùng lúc đó, trong mắt Cửu Thiên chợt lóe lên ánh sáng, Đoạt Hồn Pháp Quyết!
Chợt, thân hình Võ Khuynh Thành hơi cứng đờ.
Cửu Thiên trở tay một kiếm chém vào trước ngực của Võ Khuynh Thành, thế mà nhất kiếm chém Võ Khuynh Thành bay xa mấy chục trượng.
Bang bang!
Hai thân ảnh ngã xuống đất.
Võ Quân nằm dưới đất, vô cùng hoảng sợ nhìn Cửu Thiên!
Võ Khuynh Thành cũng đầy kinh ngạc, có hơi không hiểu, tu vi của Cửu Thiên sao có thể mạnh mẽ như vậy chứ!
Nháy mắt từ trên mặt đất nhảy lên, Võ Khuynh Thành phi thân tiến lên, một tay kéo Võ Quân về phía sau, nói: "Con mau đi đi!"
Võ Quân phun ra máu nói: "Mẹ, con chỉ sợ là không đi được, một chưởng của hắn đã phong bế tất cả kinh mạch của con rồi. Đáng chết, hình như hắn đã lợi hại hơn nhiều so với lúc tỉ thí!"
Cửu Thiên nghe thấy lời Võ Quân, khẽ cười nói: "Tỉ thí chỉ là tỉ thí, thời khắc sống chết thật sự, thực lực của anh như vậy, sẽ không thể nào chống đỡ nổi ba chiêu của tôi!" Cửu Thiên liếc Võ Quân một cái, Võ Khuynh Thành lập tức chắn ngang trước người Võ Quân nói: "Cửu Thiên, ngươi đừng mong dùng chiêu này để giết chết con trai của tôi!"
Trên trán Võ Khuynh Thành đã nhỏ xuống từng giọt mồ hôi tinh mịn, gân xanh không ngừng nhảy lên.
Rõ ràng, bà ta đã trúng Đoạt Hồn Pháp Quyết của Cửu Thiên, lúc này đã dùng toàn bộ sức lực muốn áp chế thức hải.
Đoạt hồn quyết pháp của Cửu Thiên, trải qua thời gian nghiên cứu này, đã có thể bắt đầu nắm giữ được phong ấn kia của Lâm Sơ.
Nếu lúc này Lâm Sơ ở đây, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, vì sao Cửu Thiên có thể dùng đoạt hồn quyết pháp một cách nhẹ nhàng như vậy chứ, hơn nữa uy lực chắc chắn không yếu như cô ta.
Tuy rằng Cửu Thiên không có Trung Thiên kiếm, nhưng với canh khí chuyển hóa tự thân ra, cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Khóe miệng mang theo tươi cười, chính hắn cũng không thể ngờ đến, một chiêu như vậy, thế nhưng có thể thật sự làm lay động thức hải của một Thiên canh võ giả. Có thể là bởi vì Võ Khuynh Thành đã bị trọng thương, cũng có thể là bởi vì, cho dù là võ giả như Võ Khuynh Thành, cũng không hiểu được cái gì gọi là lực lượng thần hồn, ở đâu là thức
hai!
Một kích thuận lợi, nhảy về phía trước!
Ánh sáng của Vô Phong trọng kiếm lóa mắt, Sinh Tử Luân Chuyển Kình, tứ chuyển, Càn Khôn Vân!
Cửu Thiên trực tiếp vung ra kiếm quyết mạnh nhất mà hiện giờ mình có thể sử dụng!
Kiếm vừa ra, đó là một cỗ kiếm khí cực kỳ trong suốt màu trắng sữa.
Võ Khuynh Thành cảm giác được uy hiếp cực lớn, Xá Tử Yên Hồng kiếm trong tay vẽ ra một vòng tròn nước, quát to: "Hoàng Tuyền Chi Thủy!"
Vòng tròn nước chợt mở rộng thành dòng sông, chắn trước mặt Võ Khuynh Thành và Võ Quân.
Kiếm khí mạnh mẽ của Cửu Thiên thế mà trực tiếp bị vòng tròn nước hấp thu không còn.
Sắc mặt Võ Khuynh Thành đỏ lên, toàn thân đã bắt đầu run rẩy.
"Sống ra sao thì bản thân sẽ nhận lại hậu quả như vậy!"
Trở tay lại là một kiếm giết về phía Cửu Thiên.
Nhưng vào lúc này, Võ Khuynh Thành đột nhiên phát hiện thân ảnh của Cửu Thiên đã biến mất, một đám mây màu sắc rực rỡ bao phủ lấy hai người họ. "Vô Cực Luyện Thần!"
Giọng nói của Cửu Thiên truyền đến từ bốn phương tám hướng, sau đó vô số thiên địa chỉ lực biến ảo thành những con thú, không ngừng đánh về phía hai người.
Ngao!
Rồng ngâm hổ gầm, không dứt bên tai. Đợi chương mới up lên đã bạn nhé!!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất