CHƯƠNG 1316
Lúc này đây, Võ Khuynh Thành cuối cùng cũng không còn cách nào bảo vệ Võ Quân.
Một đám ngũ hành thủ cực lớn, sống sờ sờ mà dẫm cho Võ Quân máu tươi bay tứ tung!
Tay Võ Khuynh Thành cầm trường kiếm, cũng không ngừng lui ra phía sau!
"Vậy mà cậu còn có luyện khí sĩ giúp đỡ, Cửu Thiên, cậu đúng là âm hiểm mà!"
Võ Khuynh Thành lớn tiếng gào lên, vừa giữ chặt lấy Võ Quân trực tiếp phóng lên không trung.
Nhưng ngay vào lúc này, cuồng phong chợt nổi lên, một cơn gió màu xanh bao phủ lấy hai người họ.
Trong cơn gió một con thú dữ xuất hiện mang theo tiếng hô, chỉ một thoáng, tiếng gió hóa thành vô số binh khí, cứng rắn mà đẩy Võ Khuynh Thành và Võ Quân trở lại. "Thiên Phong Yêu Thú!"
Võ Khuynh Thành thất thanh kêu lên.
Không tồi, con yêu thú đột nhiên xuất hiện cản đường này, đúng là yêu thú Thiên Phong mà Cửu Thiên đã thu phục được trên cầu cầu vồng.
Xem ra là, thứ này ở trong Cửu Thiên Huyền Cung Tháp cũng rất dễ chịu, vậy mà còn mập lên không ít!
Ngay lúc hai người rơi xuống đất, thân ảnh Cửu Thiên như quỷ mị xuất hiện sau lưng hai người.
Một kiếm chém ra, kiếm quang vận chuyển, vô thanh vô thức.
Thái Ất Võ Tâm Quyết!
Võ Khuynh Thành phản ứng cũng không hề chậm, dưới chân một mảnh thủy quang tràn ra, cứng rắn phá đi sương mù màu của Cửu Thiên, thanh kiếm trực tiếp đâm vào trước
ngực Cửu Thiên.
Phut!
Phịch!
Kiếm của Võ Khuynh Thành cắm vào ngực của Cửu Thiên, mà kiếm của Cửu Thiên, cũng trực tiếp cắm vào trên người Võ Khuynh Thành.
Sắc mặt Cửu Thiên không thay đổi, trường kiếm đâm vào thịt, ngay đến mí mắt hắn cũng chẳng chớp lấy một cái.
Trái lại, Võ Khuynh Thành thế nhưng đã bị một kiếm của Cửu Thiên chém cho canh kình vỡ vụn, cánh tay trái có vẻ là đã bị chặt đứt.
Dùng Địa Canh cảnh đối chiến Thiên Canh, phá hủy canh kình hộ thể, chặt đứt cánh tay của đối phương.
Chiến tích này, nếu nói ra, không biết sẽ khiến bào nhiêu võ giả chấn động.
Nhưng cố tình Cửu Thiên lại chỉ dựa vào canh khí kiên cố của chính mình, lực lượng cơ thể mạnh mẽ, cùng với đạo vực trên Vô Phong trọng kiếm, làm được điều này.
Sau khi Võ Khuynh Thành tiến vào Thiên Canh cảnh thì hiếm khi có thói quen sử dụng canh giáp.
Một kiếm này của Cửu Thiên, không chỉ chém nát tất cả xương cốt cánh tay trái của bà ta, đồng thời, canh khí mang theo thế giới chi lực kia của Cửu Thiên, cũng vọt vào trong cơ thể của Võ Khuynh Thành!
Sắc mặt Võ Khuynh Thành không ngừng thay đổi, bà ta hung hăng rút kiếm đang đâm trong ngực của Cửu Thiên ra, trở tay lại đâm về phía cổ của Cửu Thiên.
Kiếm tựa nước mưa mà hạ xuống, nhưng Cửu Thiên lại chỉ lui lại nửa bước, đã có thể trực tiếp tránh ra.
Không nên xem thường nửa bước này, đây là Cửu Thiên đã dốc toàn lực, vận dụng lực lượng duy nhất mang theo thế giới chi lực mà mình còn có thể sử dụng, khó khăn lắm mới có thể tránh được một kiếm có thể lấy mạng của Võ Khuynh Thành.
Thủy quang dưới chân của Võ Khuynh Thành gần như đã muốn xâm nhập vào cơ thể của Cửu Thiên.
Không thể nghi ngờ, đó là võ đạo của Võ Khuynh Thành, thiên thủy chi đạo!
Cửu Thiên chỉ có thể dựa vào ngọn lửa trên người, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản.
Đồng thời, trong lòng Cửu Thiên kinh ngạc, nếu không phải hôm nay Võ Khuynh Thành đã bị trọng thương, chỉ sợ một mình hắn giao chiến với Võ Khuynh Thành, chắc chắn là phần thắng không cao.
Nhưng cái gọi là số phận, hiện tại, tuy rằng Võ Khuynh Thành còn có thể sử dụng thiên thủy chi đạo của mình, nhưng đã là nó mạnh hết đà.
Sau khi Cửu Thiên phá vỡ kiếm khí của Võ Khuynh Thành, lại vung ra Vô Phong trọng kiếm một lần nữa, lúc này, Cửu Thiên lại là vung kiếm chém vào cổ Võ Khuynh Thành.
Tình trạng như vậy, Võ Khuynh Thành chỉ có thể dựa vào Xá Tử Yên Hồng kiếm chặn lại.
Bang!
Binh khí hai bên va chạm, tạo thành sóng gợn lực lượng, đánh cho Võ Quân bên cạnh bay xa mấy chục trượng, mặt đất đường phố, giờ phút này chợt hóa thành bột mịn, lơ lửng ở giữa không trung.
Hai người nhìn qua như đã đấu rất nhiều chiêu, thực ra cũng chỉ mới xảy ra trong vài tích tắc.
Từ khi bắt đầu giao chiến, mặt đất bốn phía đã hoàn toàn bị tàn phá.
Nhưng cho đến khi hai người phân thắng bại, mặt đất bằng phẳng hóa thành tro bụi đầy trời.
"Di mau!"
Võ Khuynh Thành hô to một tiếng.
Võ Quân phía sau cố gắng chống tay bò dậy, nhìn thoáng qua rồi xoay người liền bỏ chạy, chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Cửu Thiên nhìn bóng dáng chạy trốn của Võ Quân, cười nói: "Hắn thật sự là con trai ruột của bà à? Vậy mà chạy trốn nhanh như vậy.
Võ Khuynh Thành nói: "Đó là bởi vì nó biết, cậu nhất định sẽ chết dưới kiếm của tôi. Canh kình hiện giờ của cậu không nhiều lắm, ha ha.
Võ Khuynh Thành vừa dứt lời, sắc mặt Cửu Thiên liền đỏ ửng lên, có vẻ như đã có hơi mất sức.
Cửu Thiên ngay lập tức hiểu ra, thủy quang này, không chỉ cực kỳ lạnh lẽo, vậy mà còn có khả năng cắn nuốt canh kình.
Võ Khuynh Thành nói: "Chỉ là một Địa Canh cảnh võ giả hèn hạ, cũng dám khiêu chiến Thiên Canh. Nói cho cậu biết, cho dù tôi chỉ còn một hơi thở, thì cậu cũng không phải là đối thủ của tôi"
Cửu Thiên giương mắt cười khẽ nói: "Không phải chứ, Võ Khuynh Thành, bà cũng tự tin quá đó!"
Nói rồi, Cửu Thiên sờ bên hông một cái.
Một thứ xuất hiện trong tay hắn, Cửu Thiên không hề do dự mà nuốt vào.
Gần như ngay lập tức, canh kình trên người Cửu Thiên liền không ngừng tăng lên, so với ban đầu, thế mà còn mạnh hơn vài phần, đã gần bằng với cường giả Thiên Canh rồi. Võ Khuynh Thành thất thanh kêu lên: "Cậu đã ăn cái gì?"
Cửu Thiên nhàn nhạt nói: "Tinh Huyết Đan, không ngờ tới đúng không. Bà có thể chết được rồi!"
Canh khí trên người điên cuồng tăng lên, sau lưng Cửu Thiên đã xuất hiện long ảnh!
Yên Diệt Thần Long Trảm!
Võ Khuynh Thành trợn trừng hai mắt, hét lớn một tiếng.
Bên trong không trung, lốc xoáy không hiểu sao lại xuất hiện, lực lượng đáng sợ, khuếch tán ra bốn phía!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất