CHƯƠNG 1346
Ba người Lôi Thành rảo bước đi theo, lần tạo thế này khiến Thiên Thiệu nhìn cũng phải há miệng, nói không ra lời.
Ông không tìm được người còn hống hách như vậy!
Ba người lão Lưu nhìn nhau, một câu cũng lười nói nhiều, xoay người rời đi.
Thiên Thiệu vừa muốn lên tiếng, lão Lưu lập tức quay đầu trừng mắt, nói: “Ông thật lắm lời thừa thãi, im miệng! Hôm nay, tạm thời tha cho các người!”
Thật là không có hống hách nhất, chỉ có hống hách hơn.
Ba người này dùng Bát Tự Bộ, từ từ rời đi.
Thiên Thiệu, Thiên Nhai Tử mặt mày méo mó.
Bọn họ nói cái gì, thật lắm lời thừa thãi!
Đám Võ Tôn này thật là càng già càng không biết xấu hổ.
Bốn Võ Tôn rời đi, Đông mập dẫn theo Phong Tuấn Kiệt cũng cất bước rời đi.
Hàn Đỉnh Thiên thấy vậy, lớn giọng nói: “Xem ra là hiểu lầm, Thiên lão quỷ, vậy thì cứ vậy đi. Chúng tôi đi trước đây!”
Hàn Đỉnh Thiên phất tay dẫn theo con cháu của Hàn gia rời đi.
Thiên Thiệu thật sự không nhịn nổi nữa, gầm lên một tiếng: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Các người coi Thiên gia tôi là cái gì?” Hàn Đỉnh Thiên suy nghĩ một lúc, quay đầu trả lời: “Nhà xí!”
Một câu nói, trực tiếp khiến canh kình trên người Thiên Thiệu bốc thẳng lên trời.
Nhị hoàng tử Tần Thiên mắt thấy không hay thì lớn giọng nói: “Được rồi, chuyện ngày hôm nay nếu đã là hiểu lầm thì dừng tại đây đi. Thiên gia chủ, chuyện ông phái người ám sát Cửu Thiên, tôi sẽ điều tra lại”
Tần Thiên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ám sát, khiến Thiên Thiệu bình tĩnh lại.
Quả nhiên canh kình trên người Thiên Thiệu từ từ thu liễm, tuy Cửu Thiên không có tìm được ở gia tộc của bọn họ, nhưng chuyện ông ta phái người tập kích Cửu Thiên lại là sự thật.
Tuy chỉ có lời một phía của Phong Tuấn Kiệt, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra, đó là sự thật.
Đặc biệt là Phong Tuấn Kiệt, còn là sư điệt của vị cường giả đó.
Có vị cường giả đó chống lưng, lời của Phong Tuấn Kiệt bất luận thật hay giả, đều là thật.
Thiên Thiệu nghiến răng, không lên tiếng. Dõi mắt nhìn Hàn Đỉnh Thiên cười ha ha rời đi.
Lữ thừa tướng cười nói: “Vở kịch náo nhiệt này, xem thật sự là thoải mái lòng người”
Đàm Đài gia chủ, Thạch gia chủ, Liễu gia chủ, Thủy gia chủ đều khẽ lắc đầu, sau đó nối tiếp rời đi.
Nhị hoàng tử Tần Thiên cũng ngồi về trong xe ngựa, hóa thành kim quang biến mất.
Kim giáp thống lĩnh phất tay gọi tất cả thị vệ kim giáp về, ngự gió rời đi.
Rất nhanh, ở cửa của Thiên gia chỉ còn lại đám người Thiên Thiệu.
“Đáng hận, đáng hận!”
Gậy đầu rồng của Thiên Thiệu gõ mạnh xuống đất, dưới chân nết vứt như mai rùa lan ra, sau đó vô số phiến đá hóa thành bột.
Thiên Nhai Tử lên tiếng: “Gia chủ, sự việc tới nước này, cũng là chuyện hết cách. Ngài thật sự phái người đi ám sát Cửu Thiên sao?”
Bị hỏi đúng chỗ đau, Thiên Thiệu lớn giọng quát: “Cửu Thiên, tất cả đều là vì Cửu Thiên, đệ tử tốt của ông. Thiên Nhai Tử, ông rốt cuộc là trưởng lão của Thiên gia tôi hay là trưởng lão của Hàn gia?”
Ánh mắt của Thiên Nhai Tử hơi lạnh, nói: “Gia chủ, lời này của ngài là có ý gì. Tôi họ Thiên, không phải người của Thiên gia, còn có thể là người nhà ai.
Thiên Thiệu chỉ vào mũi của Thiên Nhai Tử, nói: “Tôi biết. Ông là ghi tận trong lòng chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ lúc đầu. Nói cái gì mà không để tâm, nói cái gì mà chỉ muốn làm một trưởng lão. Đều là giả. Bây giờ ông dạy ra được một Cửu Thiên, chuyên tới vả mặt tôi, có đúng không? Tôi nói cho ông biết, không có dễ vậy đâu. Vĩnh Phúc tuyệt đối sẽ không thua cậu ta!”
Ánh mắt của Thiên Nhai Tử càng lúc càng lạnh, lùi lại sau hai bước, nhìn Thiên Thiệu nói: “Ghi hận? Thiên Nhai Tử tôi sẽ ghi hận trong lòng ư? Thiên Thiệu, ông nhìn nhầm tôi rồi, ông thật sự nhìn nhầm rồi. Được thôi, nếu ông đã nói như vậy, xem ra tôi ở đô thành này cũng không ở được nữa, tôi đi. Chuyện này tôi cũng không quản nữa.
Thiên Nhai Tử phất tay, cất bước rời đi.
Thiên Thiệu đanh giọng nói: “Ông muốn đi đâu?”
Thiên Nhai Tử không ngoảnh đầu lại, nói: “Về Đông Hoa Châu”
Dứt lời, Thiên Nhai Tử phất tay tách hư không ra, một chân bước vào.
Mấy trưởng lão của Thiên gia lập tức gọi: “Thiên Nhai Tử, ông không thể đi!”
Thiên Thiệu cản bọn họ lại, dõi mắt nhìn Thiên Nhai Tử rời đi.
Thiên Thiệu lạnh lùng nói: “Tôi biết. Tôi rất rõ”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất