CHƯƠNG 1347
Mấy ngày sau.
Sắc trời hơi u ám, mưa nhỏ rả rích.
Thời tiết ngày hôm nay không tính quá đẹp, nhưng đầu đường cuối ngõ lại đầy ắp người.
“Cửu Thiên! Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên, trọng kiếm trên tay, hỏi thiên hạ ai vô địch!”
“Thiên Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc công tử, em yêu anh!”
“Cửu Thiên, tôi đã đặt tám trăm kim tệ cược cậu thắng, cậu chắc chắn, nhất định phải thắng!”
“Thiên công tử tất thắng!” ..
Đủ loại gào thét, đủ loại hò hét vang vọng ở trong đô thành vào lúc này.
Hôm nay chính là ngày sinh tử chiến của Cửu Thiên và Thiên Vĩnh Phúc, một trận đại chiến mà vô số người mong chờ.
Bắt đầu từ trận tỉ thí trước kết thúc, trước sân đấu võ bát phương đã có một đống người đều cầu nguyện mong chờ. Theo cách nói của bọn họ chính là không ăn không uống cũng phải đi vào xem trận chiến đấu cấp sử thi này.
Các sòng bạc lớn, rất đầu hot.
Bất luận là ai, đối mặt với tình huống này, đều bỏ ít tiền vào sòng bạc.
Các ông chủ của tất cả các sòng bạc đều hận không thể Cửu Thiên và Thiên Vĩnh Phúc có thêm vài trận đại chiến như này.
Vậy doanh thu một năm của bọn họ có rồi!
Trong sân đấu võ bát phương, con cháu của mười đại gia tộc sớm đã vào sân.
Lúc này, cửa lớn của sân đấu võ bát phương cũng chưa mở, chỉ chừa một cửa phụ, cung cấp cho con cháu của mười đại gia tộc và một số quan lại quyền quý đi vào.
Đấy cũng là chuyện hết cách, nếu cửa lớn mở, để cư dân của đô thành đổ vào. Tất cả con cháu của mười đại gia tộc cùng nhau lên thì không biết có thể cướp được mấy chỗ.
Trận chiến ngày hôm nay khác với mấy trận trước đó.
Dựa theo tình hình ở bên ngoài mà nói, những cư dân của đô thành này đã đỏ mắt, bất luận nam hay nữ cũng cởi sạch đồ để chuẩn bị tranh chỗ, không quá có khả năng chừa lại bất cứ chỗ nào cho bọn họ.
Cái gì mà mười đại gia tộc, cái gì mà quan tài quyền quý, tới muộn chắc chắn không có chỗ.
Vậy nên Bát gia rất thông minh để bọn họ vào trước.
Sau đó, mở cửa lớn sau.
Cửa lớn mở ra, lập tức như hồng thủy ập tới, đám đông hò hét tràn vào.
Trận thế này giống như công thành, dọa cho võ giả của mười đại gia tộc lũ lượt rút binh khí ra!
Trên khán đài, vị trí của Hàn gia.
Cửu Thiên ngồi ở bên cạnh đám người Linh Bối, Hàn Liên, nụ cười rạng rỡ nhìn Thiên gia ở phía đối diện.
Từ mấy ngày trước, sau khi đám Linh Bối quậy một trận ở Thiên gia, Thiên gia coi như đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Hơn nữa không nói chuyện về sau bị mấy đại Võ Tôn cưỡng chế tra xét, chỉ nói tới chuyện trước đó bị đám người đánh vào trong cửa thì đã là nỗi nhục to lớn.
Thiên gia cũng an nhàn quá lâu, hoàn toàn không ngờ vậy mà còn có người thật sự dám công đánh gia tộc của bọn họ.
Chuyện này lại để đám người Linh Bối hoàn thành hành động vĩ đại này, hơn nữa còn một phát nổi tiếng. Bây giờ người của đô thành, mười người thì có tám chín người đều
nghe nói mấy vị sư huynh của Cửu Thiên.
Vì cứu sư đệ, nhiệt huyết hào tính, không sợ Thiên gia.
Mọi người nói rằng làm người phải giống như Cửu Thiên, diễm phúc vô song ở bên cạnh, huynh đệ tình nghĩa như biển trời.
Hàn Liên cười ha ha, chỉ vào đám người nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ nhìn xem, bao nhiêu người tới xem tỉ thí của đệ. Aiya, tới khi nào huynh cũng có một ngày như vậy thì tốt rồi. Chết cũng đáng!”
Hàn Liên vừa dứt lời, một cái tát của Hàn Đỉnh Thiên đã giáng xuống.
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên là có. Không nắm chắc, anh còn tới đánh cái gì, không bằng nhận thua sớm thì hơn, yên tâm đi
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất