CHƯƠNG 1375 

Giọng nói trong trẻo, mang theo vài phần lẳng lơ. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ngồi ở cách vách. 

“Thánh nữ?” 

Cửu Thiên khẽ nói. 

Khăn che mặt, trường bào trùm người. Thánh nữ cất bước đi tới, cúi người chào Ngô Tân: “Tham kiến tiền bối” 

Ngô Tân liếc nhìn thánh nữ, cười nói: “Thánh nữ của nước Bắc Thần, thật là trùng hợp. Sư đồ chúng tôi vậy mà có thể gặp được cô ở đây” 

Thánh nữ cười nói: “Tôi cũng cảm thấy trùng hợp. Vừa hay tôi ra ngoài tùy tiện đi dạo, vậy mà nhìn thấy Cửu Thiên công tử. Từ lần từ biệt ở dao trì, Cửu Thiên công tử khiến tôi chờ đợi rất lâu. Bây giờ có thể đấu một trận với tôi không?” 

Cửu Thiên đứng lên ngồi về chỗ, nói: “Thánh nữ, cô vẫn là nói trước, có thể dẫn tôi tới nước Đan Thánh là có ý gì. 

Thánh nữ nói: “Rất đơn giản. Thiên Các của nước Bắc Thần tôi có đặc quyền ra vào nước Đan Thánh bất cứ lúc nào. Dù sao Thiên Các và nước Đan Thánh có quan hệ qua lại. Các người không thể vào, người của Thiên Các thuộc nước Bắc Thần lại có thể. Nếu anh muốn đi, chỉ cần đi theo tôi. Vốn dĩ lịch trình của tôi là qua Võ Đỉnh, qua hai trạm nữa chính là nước Đan Thánh” 

Ngô Tân trực tiếp nói: “Điều kiện thì sao?" 

Thánh nữ khẽ mỉm cười trả lời: “Tiền bối. Gì mà điều kiện không điều kiện chứ? Bây giờ tôi ở Võ Đỉnh còn chưa đi là muốn so vài chiêu với Cửu Thiên công tử. Nếu Cửu Thiên công tử thắng tôi, đừng nói tới nước Đan Thánh, cho dù cùng về nước Bắc Thần cũng được. 

Cửu Thiên lập tức đồng ý, nói: “Được. Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy thì hôm nay đi. Chúng ta đấu một trận!” 

Thánh nữ khẽ mỉm cười, nói: “Đừng nóng lòng như vậy, Cửu Thiên công tử. Trận chiến của chúng ta khả năng sẽ đại biểu cho cuộc chiến đỉnh phong của cường giả trẻ của nước Võ Đỉnh và nước Bắc Thần. Đương nhiên cảnh tượng phải lớn một chút, anh nói đúng không? Tôi thấy vào năm ngày sau, vẫn là ở sân đấu võ Bát Phương, anh cảm thấy như nào?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Không thành vấn đề. Năm ngày sau thì năm ngày sau” 

Thánh nữ nở nụ cười tươi, cho dù cách khăn che mặt Cửu Thiên có thể cảm nhận được nụ cười đắc ý khi kế hoạch thành công của thánh nữ. 

“Vậy tôi rời đi trước. Lát nữa, tôi sẽ nói với quốc chủ của Võ Đỉnh về trận chiến của chúng ta, Cửu Thiên công tử, tuyệt đối đừng nuốt lời” 

Dứt lời, thánh nữ đứng dậy rời đi. 

Ngô Tân nhìn bóng lưng của thánh nữ, khẽ nói: “Trùng hợp gặp ư? Ta thấy là bám theo” 

Cửu Thiên nói: “Tám mươi phần trăm là tìm cao thủ tới theo dõi chúng ta. Từ lúc chúng ta ra khỏi Đan Tháp thì luôn đi theo rồi. 

Nói xong, ánh mắt Cửu Thiên quét qua trên đường. Ngay lập tức, Cửu Thiên nhìn thấy một võ giả ở trên phố lập tức quay đầu, sau đó rảo bước rời đi. 

Khẽ lắc đầu, Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, con thật sự tin thánh nữ này sẽ giúp con sao?” 

Cửu Thiên nói: “Tin ư? Không, nếu con thua trong tay cô ta, cô ta sợ rằng sẽ đá con ra như rác. 

Ngô Tân tiếp lời: “Nhưng nếu con thắng, cô ta quả thật sẽ đưa con vào nước Đan Thánh. Không sai, thánh nữ của Thiên Các luôn như vậy. Đi thôi, về Đan Tháp” 

Cửu Thiên đỡ Ngô Tân đứng dậy, đi về phía Đan Tháp. 

Mặt trời lặn mặt trăng lên, cảnh rạng vạng. 

Đêm khuya lặng lẽ buông xuống. 

Trong Bạch tháp, Cửu Thiên yên lặng nói hết dự định của mình với đám người Hàn Liên Linh Bối, cuối cùng nói: “Tình hình là như vậy, năm ngày sau, đệ sẽ đánh một trận với 

eyJpdiI6InR0V05NSHhPN1UxNDgwQmx5TXZ5YkE9PSIsInZhbHVlIjoiNkY5MkdIdlBoVXd3XC9HelVoS01jbDl6bERZMnd2Vmg1MzFrSXlvS0pRQ2xVK1lBd0ZualNacEpXVUcyd1dvTlRKQWh3VE5zSm5Ld21KSUhvSzBmOGUwdll5NHloV3gzSmlSNEREbzQzSWU0djZvUERDR1JxSTlCSDB0UUh4MVV0ZXd3SEdrRzlBQTBmY2h0M2RBNnA3OGNYdVBYdzdwbFlwcTVpOVRsRzFLQ2krblpQXC9PRmhYTDV5K2FNbVV0czZFNm83YUk1eU5vQXZKb0FmVzE1YURKM01zeUViK0FrQWk4ZmZkdjJJNldlZDFzUzZVcWFCVzZwYm8wY1wvXC9RQUk0Sm5zYlZZY0JlWmhEYjNITmJUSzFYUmluZnBcLzNiUEtrV1wvRWxUMEM3dkU9IiwibWFjIjoiMGYyNzdlOTcyNWEwNWVhMWQ1YmRlYzc1ODVhN2JmYmQyMTk0YjkxZmUyMDZhNjQyNzJmNzcyMjViZDQ5MjM2NCJ9
eyJpdiI6IlRxajdiYkNEaU01cVliY1RIQ2lLRXc9PSIsInZhbHVlIjoiNU5POUxlN2VMVk81U0tKcVRqVDQ2Zys0SHUrWGVoekFmTUo1cWllUkZ4SUdudFwvcU4ycFZvZFVQRGU5amhNVitzVmJkNStaZXhoMndwRjFKek8yc0xkZUk3M2lCSDR3UWtTOHJ2MlZSTFVSUFdDM3JSUUsycFwvWTZ5Q0ErMDU0VWtuVjFGczFHbXNcL3l1VVFURzh4S1JtYnlKVWtTbmhkVDdFQ0FFaGt0V1lsM1JERHIySjcrNjMxMW1SWjk0YUZNUEVrcVBLYnVidEtiTDVTNDNHSUJOVmRBYk44WmNpaHdRK2JabVk2bXdYeTVWY0JNTXErbHMyMUJmWVRhWXhCUmFOZ2k5SWRZdSt0ZUhGdXJxY3FWeVhGdElvdFdONnVOUzZZK1JhdXRNXC9zN3phZDhMNk80b3ZXUUROczVlUEV0OWV1Z3BiK2I1UldkNllOYUpQR2srXC9wWDNFT1lGeitMeTlSU3F2UzhWdCtWWDdvWDI5NjJtZldxc0lUWHFhSTd1VFp0Mm01SGtGTk9mOWRwZjdHbThKOEVJRnBIdEtXZkVJd1IxNkZTWWU4PSIsIm1hYyI6ImFhZDJmNzUyZjJhZTg3NmI2Yjc2ZWVmM2JlNTdlYWFjZTY0MjYyNGJlZjA1YTJmMjk3YWU5OTc5OGZjNDM0MDkifQ==

Đám người đại sư huynh không lên tiếng, Lâm Sơ nhìn Cửu Thiên nói: “Nhất định phải đi sao?”

Ads
';
Advertisement
x