CHƯƠNG 1394 

Đối với võ giả mà nói, ban thưởng này có thể nói là vô cùng hậu hĩnh. 

Đủ để khiến một võ giả cái gì cũng không biết, vũ trang trở thành cường giả! 

Sắc mặt của thái tử Tần Cảnh giật giật, bệ hạ rõ ràng bắt đầu chuẩn bị dùng lực lượng của cả đất nước để bồi dưỡng Cửu Thiên. 

Sách võ kỹ không cần nói, chắc chắn là lựa quyển tốt nhất, thấp hơn Thiên cấp chí mất mặt bệ hạ. 

Mười xe đan dược, mỗi viên sợ rằng cũng không thể dùng vàng để đo, ăn toàn bộ, chỉ cần có thể tiêu hóa, kẻ ngốc cũng có thể bước vào Thiên Canh. 

Còn cái cuối cùng vào núi Võ Đạo, chỗ tốt không cần nói. 

Thời hạn một năm, với tư chất của Cửu Thiên, đoán chắc có thể lấy được mấy cái truyền thừa. 

Tần Chính đại đế là nghĩ như vậy, ông ta chỉ hận không thể Cửu Thiên bây giờ bước vào Thiên Canh, chinh chiến tứ phương cho ông ta. 

Cửu Thiên cúi người nói: “Cảm ơn bệ hạ. Hai cái trước, Cửu Thiên có thể nhận, còn về cái cuối cùng, sợ rằng tôi không thể đi!” 

Tần Chính đại đế nhíu mày nói: “Không thể đi? Cửu Thiên, cậu có dự định gì sao, lẽ nào cả Võ Đỉnh còn có chỗ nào tốt hơn núi Võ Đạo?” 

Cửu Thiên trả lời: “Sau lần tỉ thí này, tôi muốn theo thánh nữ của nước Bắc Thần rời đi. Vì vậy, không có thời gian vào núi Võ Đạo. 

Vừa dứt lời, tất cả đại thần trong điện đều cười. 

Tần Chính đại đế cũng rất vui, vừa cười vừa nói: “Cửu Thiên à, lời của thánh nữ cậu coi là thật à? Lẽ nào cậu thật sự muốn làm thánh tử của Thiên Các ở nước Bắc Thần ư? Theo trẫm thấy, cậu vẫn là ở lại Võ Đỉnh thì hơn. Nước Bắc Thần gì đó, không cần đi! Trẫm ban cho cậu một công chúa, bảo đảm khuynh quốc khuynh thành, không làm nhục uy danh của cậu!” 

Thần sắc Cửu Thiên bình tĩnh, từ từ nói: “Cảm ơn bệ hạ, chỉ là tôi buộc phải đi!” 

Tiếng cười thu lại, nụ cười trên mặt Tần Chính đại đế cũng từ từ thu liễm: “Buộc phải đi? Tại sao? 

Cửu Thiên ngẩng đầu, nói: “Bởi vì tôi muốn theo thánh nữ tới một nước nào đó, lấy một thứ 

Lời nói bình thản, nhưng lại toát ra sự kiên định. 

Lữ thừa tướng đứng ra, nhíu mày nói: “Cửu Thiên, lẽ nào Võ Đỉnh chúng ta không tìm được thứ đó sao? Cậu nhất định phải đi?” 

Lữ thừa tướng vừa nói, vừa dùng sắc mặt, ý bảo Cửu Thiên đừng bướng như vậy, 

Nhưng Cửu Thiên lại lắc đầu nói: “Không tìm được. Tôi nhất định phải đi, hơn nữa còn phải đi nhanh 

Nụ cười trên mặt Tần Chính đại đế hoàn toàn biến mất. 

Trầm mặc một lát, Tần Chính đại đế nói: “Cửu Thiên, tiềm lực của cậu vô hạn, tu vi siêu quần. Trẫm coi cậu thành trụ cốt của Võ Đỉnh mà bồi dưỡng, cậu cần thứ gì, có thể nói với trẫm, chuyện trẫm có thể làm được, nhất định sẽ làm cho cậu. Không cần cậu tự đi tìm đồ. 

Cửu Thiên cắn răng, không nói. Thứ như này, liên quan tới cơ mật, hắn sao có thể nói trước mặt mọi người. 

Trầm mặc một lát, Cửu Thiên ôm quyền, cúi người nói: “Bệ hạ, chuyện liên quan tới an nguy tính mạng của sư phụ tôi, tôi buộc phải đi, xin bệ hạ cho phép” 

Một đại thần lập tức đứng ra, lớn giọng nói: “Cửu Thiên, đừng được nước lấn tới!” 

Lữ thừa tướng lườm người này, ông ta đi tới bên cạnh Cửu Thiên, khẽ hỏi: “Cửu Thiên, cậu điên rồi sao?” 

Cửu Thiên không trả lời. 

Tần Chính đại đế lớn giọng nói: “Cửu Thiên, trẫm hy vọng cậu đại diện nước Võ Đỉnh xuất chiến ở cuộc thi đấu vạn phương chư quốc vào ba năm sau. Lúc này cậu đi, vậy chẳng phải quá phụ sự kỳ vọng của trẫm sao!” 

Tần Chính đại đế rõ ràng đã có chút tức giận, giọng điệu cũng cao lên vài phần. 

Cửu Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt to của Tân Chính đại đế, thẳng eo, bình tĩnh nói: “Ba quân có thể mất chủ soái, kẻ thất phu cũng không thể mất ý chí. 

eyJpdiI6IlpSVVNtS0NzSmlVQkpwV1IrQU5EV2c9PSIsInZhbHVlIjoiV0IzYzVTY3ZOVmNqODcydnk2TTI2NVhCNEVQTGlxaHJsWkVlY1lEbm1cL0FKT2pcL2NhdXdWNW5qMnRHS2QxYXlQUFI5N3k4bXZWdGN3VWpWNDNXWXMySW5OTlU0dG11RnhGU0JXQjZaVm9sMW9UdTU0YmY5Vmxub1wvYldIV3JkS29yV3VOc1h4QTg0QkorSFwvK3FBbnU4U2wxak5IcFM4RkwwY29mRFk2c1dHQTJGaUV3UHM3Q3VLOFlXWVRwNGtocHJBNExGR1VRS1llbTcyUllpcjFKcTdoeGpuUyt2cDZ0V2RVZTdraDl0WXNBRHI1YWtON1hxWW05Zkg2XC9zNGtNMTNZQkN2OWRzQk9ZTG56dHBEZ2FDRWpoanpmdStqYm8ybitHVFlMb3h6U1k2bDZ3XC9lWU9NN2Vka3M0VlJJWmd2YVhVSXhIZ1wvWGZnOVJ5ZXk0VGkxUG9sclwvRTdnYUZpUzVUblpYUmx6aG1oKzJ5blBlOExJNFY2OCtVc0pZWUEiLCJtYWMiOiJjMGNiNzNlODc0MGY3MWM4ZWUwMTI5NTBlZWJiMjM4YzA0ZjZhMmNjMDJmZTZmNjE0MmJjYTFjZTFjNTFlNzgzIn0=
eyJpdiI6IktZd1FsaTRkYlwvamc5YVpqWWtHN2lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1wdDBMYmFoSkJhbmczSEhrUm9xUW9XdUtVd1huZHBHTWt4eXAxVzZkZGEyTVIyMFhPSGhaYUR4OExNVGRUUmFkMnM3d0RwSmZQTHd0TURRNEt4ZHpLZjRvQlIwMklzUGQrc3BaZHd4QUltN3QyUFF3Y2ZhdlwvUzFHMGpuTmlcL25JQnBBbm5RcmY3cFBmeVJmV2NKSncxcE9GQzV2U1U1XC9rNWxPYlFcL1JuTCtxeGpOS3Eyem11SjV2ejZkTUZMN2RNb3FHNFFOQzIzWG1HUFZlZE5VbHRFaTA5RHVTek5NK2ZZaXYwaURDeFdkcTMyMWRzWDFDTk9BUXpPck03YVRNOHMxaTBETTJiV3dcL2dHNXFvZE5pUVE9PSIsIm1hYyI6Ijc5YzM4YjI3OWQ1Zjg4MzBhY2Y4Y2JiMWIyNDRhYWZhMjliN2NhNGQ1YzQwN2IwMjIwNGRmNmUxMTIwN2M5ZDUifQ==

Trầm mặc hồi lâu, Tần Chính đại đế thở dài một tiếng, nói: “Thôi vậy, cậu đi đi. Có điều cậu phải hứa với trẫm, trong ba năm, buộc phải quay về!”

Ads
';
Advertisement
x