CHƯƠNG 1395
Điện Thần Vũ.
Thánh nữ từ từ ngồi trên ghế.
Trên người cô ta ướt mát mồ hôi, giống như vớt từ trong nước ra.
Thở dốc nặng nề, cơ thể thánh nữ tức tới run rẩy, trên gương mặt tuyệt thế lúc này lại có sự phẫn nộ.
“Đáng hận, đáng hận”
Thánh nữ vung tay biến món đồ bên cạnh thành bột phấn.
Ông lão luôn đứng ở bên cạnh cô ta, khẽ nói: “Tiểu thư. Sự việc đã như vậy, không thể vãn hồi. Thua thì thua thôi.
Thánh nữ lớn giọng nói: “Tôi biết tôi thua, không cần ông nhắc. Các đời thánh nữ, sợ rằng tôi là ngu xuẩn nhất. Lần đầu tiên đi chu du thiên hạ, chưa có thành tích gì thì thua trong tay một võ giả cỏn con của nước Võ Đỉnh. Chuyện này truyền về nước Bắc Thần, các chủ sẽ nhìn tôi thế nào, những người đợi xem trò cười của tôi, sợ rằng sẽ cười rụng răng!”
Ông lão gật đầu nói: “Không sai. Tiểu thư, lần này thua ở trong võ giả cỏn con của Võ Đỉnh, quả thật rất mất mặt. Chuyện này truyền về cũng nhất định khiến tiểu thư mất hết mặt mũi. Nhưng thắng là thắng, thua là thua. Không có lý do, cũng không có cách nào hết. Tiểu thư đừng để thắng thua lần này ảnh hưởng tới trái tim võ đạo của chính mình.
Thánh nữ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt buồn bã nhìn ông lão nói: “Tôi có phải rất thất bại không? Các đời thánh nữ, cho dù có thua cũng thua trong tay của những thiên tài tuyệt thế trong cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. Tôi lại thua trong tay một tên tép riu. Tuy nhiên là một tên tép riu có thiên phú kinh người, Cửu Thiên
Thánh nữ nhắc tới tên của Cửu Thiên, bèn nghiến răng nghiến lợi.
Ông lão nói: “Tiểu thư. Võ giả thắng thua là chuyện thường tình. Chẳng qua chỉ là tỉ thí cọ xát thôi, thứ nhất không tổn hại tu vi, thứ hai không tổn hại tính mạng. Với lại, Cửu
Thiên đó cũng tuyệt đối không phải tên tép riu. Lão phu cũng là người đi khắp thiên hạ từng gặp vô số võ giả, nhưng lại chưa từng gặp một ai giống như Cửu Thiên, thực lực tiến bộ nhanh như vậy, mạnh như vậy. Hơn nữa hôm nay hình như đã sử dụng đạo vực mà chỉ cường giả Võ Tôn mới có thể sử dụng. Như vậy mới một chiêu đánh bại tiểu thư
Trong mắt thánh nữ lập lòe ánh sáng khác lạ, lẩm bẩm nói: “Đạo vực? Đúng vậy, chiêu cuối cùng anh ta phóng ra thật sự rất giống với đạo vực của cường giả Võ Tôn. Nhưng anh ta rõ ràng chưa phải là võ giả Thiên Canh, làm sao có thể dùng được đạo vực?”
Ông lão trả lời: “Phải, tiểu thư. Người nghĩ kỹ lại xem. Bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp Cửu Thiên ở trên khán đài, thực lực của cậu có phải tăng lên nhanh chóng không. Khi đánh ma tu Xa Linh đó, cậu ta còn cần linh thú nhập thể, dùng mạng để liều. Mà đợi tới khi cậu ta đối chiến với Thiên Vĩnh Phúc, lại thể hiện ra tu vi Địa Canh cấp tám, không cần linh thú nhập thể, vẫn khiến Thiên Vĩnh Phúc xài hết mọi thủ đoạn phải nghịch chuyển canh kình. Cái này còn chưa hết, nửa tháng sau, cậu ta trở về từ Đan Tháp thì một chiêu đánh bại Triệu Vĩnh Chi – đệ tử của Thú Thánh. Cuối cùng, thi triển võ kỹ giống đạo vực, đánh bại tiểu thư”
Ông lão khựng lại rồi nói tiếp: “Tất cả những chuyện này, theo lão phu thấy, chắc chắn không phải cậu ta vố ý ẩn giấu thực lực, mà là cậu ta mỗi khi trải qua một trận đại chiến thì sẽ gia tăng thực lực lên rất nhiều. Cậu ta giống như một hoang thú thôn phệ sở hữu năng lực hấp thụ siêu mạnh, đang liều mạng hấp thụ võ kỹ công pháp và các loại sở trường của người khác, cuối cùng hình thành công pháp mới của mình. Ví dụ như võ kỹ mà Lâm Sơ dùng ánh mắt đoạt tâm phách của người khác, ví dụ như công pháp Hư Ảnh Huyễn Hóa của Thiên Vĩnh Phúc.
Thánh nữ càng nghe mắt càng sáng lên, nhưng cô ta vẫn có chút không quá tin, nói: “Trên đời này thật sự có loại người giao chiến một trận với người khác thì có thể học được công pháp của đối phương ư?"
Ông lão suy nghĩ một lát, nói: “Có. Vô Tướng thánh giả trong truyền thuyết là một vị cường giả chỉ cần liếc qua công pháp thì biến nó thành của mình. Còn cả quốc chủ khai quốc của nước Võ Đỉnh lúc đầu, cũng là một vị võ giả có thiên tư kinh người, giỏi dung hợp lực lượng thiên địa, phàm là võ kỹ dùng thiên địa làm gốc rễ, ngài ấy không gì không tinh thông, không gì không biết!”
Thánh nữ từ từ nói: “Nói như vậy, Cửu Thiên có khả năng có được truyền thừa lợi hại nào đó, vậy nên anh ta mới có thể gia tăng thực lực nhanh như vậy?”
Ông lão không lên tiếng nữa, tự dưng đưa kết luận chủ quan, không phải là điểm mạnh của ông ta, bây giờ xem thánh nữ nghĩ như nào?
Trên mặt thánh nữ cuối cùng nở nụ cười, nói: “Vậy Cửu Thiên, nếu không phải con cháu của vương công quý tộc của nước Võ Đỉnh, cũng không phải đệ tử của thế gia võ đạo. Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên, từ cái tên này thì có thể nhìn ra anh ta tới từ một châu nhỏ của nước Võ Đỉnh, châu Đông Hoa. Người tới từ nơi nhỏ như vậy, vậy mà có thể một lần đoạt được hạng nhất trong cuộc tuyển chọn, còn vượt qua đệ tử tinh anh từ nhỏ được Thiên Các bồi dưỡng như tôi. Nếu không có cơ duyên lớn, tôi tuyệt đối không tin. Ông nói xem, trên người anh ta liệu có phải có thứ gì đó, luôn không ngừng liều mạng gia tăng lực lượng cho anh ta không?”
Ông lão suy nghĩ một lát, nói: “Có khả năng này. Nhưng cũng chỉ có khả năng, tiểu thư người không phải là muốn...
Thánh nữ cười nói: “Cơ duyên trời định sẵn, nhưng bảo vật lại là người có đức thì có được. Nói không chừng cơ duyên của anh ta cũng sẽ biến thành của tôi, ông nói có phải không?”
Ông lão hiểu ý, nói: “Tiểu thư, tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi đi thông báo cho cậu ta, bảo cậu ta ngày mai theo chúng ta khởi hành”
Thánh nữ khẽ gật đầu, dõi theo ông lão rời đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, cô ta sẽ không tin tu vi hiện nay của Cửu Thiên đều là dựa vào bản thân hắn khổ tu mà có.
Bởi vì cô ta không phải thua Cửu Thiên, mà là thua bảo vật nào đó trong tay Cửu Thiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất