CHƯƠNG 1396
Sáng sớm ngày hôm sau, ở cửa Hàn gia.
Cửu Thiên lần nữa từ biệt đám người Hàn Đỉnh Thiên, Hàn Liên.
Hàn Đỉnh Thiên kéo tay của Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên à, chú hứa cho cháu căn viện, nhưng vẫn chưa quét dọn sạch sẽ thì cháu đã muốn ra ngoài, chú cảm thấy có chút nói lời không giữ lời. Hết cách rồi, chỉ có thể tặng cháu căn khác. Miếng ngọc này cháu cất kỹ, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!”
Hàn Đỉnh Thiên nhét một miếng ngọc vào trong tay Cửu Thiên.
Đây là một miếng ngọc nhiều màu, Cửu Thiên nhìn một cái thì nhận ra, đây là một miếng Võ Ý Bội, hơn nữa còn là Võ Ý Bội chứa võ đạo.
Phần quà này thật sự quá lớn, Cửu Thiên nhìn ánh mắt chân thành của Hàn Đỉnh Thiên, cắn răng nhận lấy, nói: “Chú, cảm ơn ạ.”
Đám người đại sư huynh đứng ở một bên, hết người này tới người khác tạm biệt Cửu Thiên.
Cuối cùng tới Linh Bối, trong nháy mắt, Linh Bối òa một tiếng thì bật khóc, trực tiếp lao vào người của Cửu Thiên.
Cửu Thiên vỗ lưng của Linh Bối, khẽ nói: “Anh sẽ quay về.”
Linh Bối túm chặt vạt áo của Cửu Thiên, sau đó mới từ từ buông tay.
Trong mắt lập lòe ánh nước, Linh Bối để Tiểu Hắc lên vai của Cửu Thiên, nói: “Anh phải mang Tiểu Hắc cùng nhau trở về.”
Cửu Thiên gật mạnh đầu, lúc này Thập Tam đã đeo xong tay nải, đứng ở đằng sau Cửu Thiên.
Cửu Thiên thở dài một tiếng, buông tay của Linh Bối ra.
Hắn xoay người nói với Thập Tam: “Anh có thể ở lại.
Thập Tam mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Cửu Thiên nói tiếp: “Anh đi theo tôi, có thể sẽ chết rất thảm. Thập Tam, tôi lệnh cho anh ở lại.”
Thập Tam trầm mặc một lát, bỗng trực tiếp quỳ xuống, quỳ rạp xuống, khẽ nói: “Chết, không sợ!”
Cửu Thiên không biết nên nói gì nữa, cất bước đi ra ngoài.
Thập Tam lập tức đứng dậy đi theo bước chân của Cửu Thiên, Linh Bối cũng muốn lao ra ngoài, nhưng bị đám người Hàn Liên giữ lại.
“Linh Bối, để đệ ấy đi đi”
Trên đường, một chiếc xe ngựa băng tinh đã chờ từ lâu.
Trên xe ngựa, thánh nữ đã khôi phục bình tĩnh, thần sắc như bình thường, cao quý vô cùng.
Thấy Cửu Thiên tới, thánh nữ xuống xe nói: “Cửu Thiên công tử, mời!”
Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn đám người Linh Bối, cắn răng lên xe ngựa.
Chuyến đi này ngàn núi vạn sông, Cửu Thiên cũng không biết từ biệt ngày hôm nay có phải vĩnh biệt không.
Nhưng hắn chỉ có thể dặn lòng, lên xe ngựa.
Thập Tam ngồi vào vị trí đánh xe, hắn ta và ông lão lần lượt ngồi ở hai bên.
Ngựa độc giác phi long hí một tiếng, kéo xe ngựa từ từ chạy đi.
Lúc này, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy ở bên đường có một người đứng đó.
Lữ thừa tướng!
Không lên tiếng, Lữ thừa tướng chỉ ôm quyền, tỏ ý tiễn biệt, bên cạnh ông ta, Lữ Âm ăn kẹo hồ lô, mặt nở nụ cười.
Cửu Thiên cũng ôm quyền đáp lễ..
Tuy hai người không nói câu nào, nhưng dường như hiểu tất cả.
Cửu Thiên nhìn về phía bầu trời đằng sau, nơi đó là một khoảng trời xanh mây trắng, tuy hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng lại cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn hắn. Hắn biết, đó là ánh mắt của sư phụ Ngô Tân. Mà lúc này, trong Đan Tháp, Ngô Tân cũng đang nhìn một phiến Thủy Mạc Thiên Hoa, nước mắt ngân ngấn, bên trong hiển nhiên là bóng dáng của Cửu Thiên.
Trước cửa Hàn gia.
Cơ thể của Linh Bối bỗng run rẩy, cô thấy bóng dáng của Cửu Thiên dần rời đi, hốc mắt càng lúc càng đỏ, cắn răng nói: “Nếu Cửu Thiên chết ở bên ngoài thì phải làm sao?” Hàn Liên lập tức trả lời: “Cửu Thiên sư đệ sẽ không chết.
Linh Bối quay đầu nhìn Hàn Liên bằng đôi mắt tràn ngập tơ máu: “Nếu anh ấy chết ở bên ngoài, em tuyệt đối không sống một mình! Em sẽ đi cùng anh ấy!”
Hàn Liên sững người, Linh Bối bỗng giãy khỏi tay của người xung quanh, lao về phía xe ngựa.
“Cửu Thiên!”
Một tiếng hét làm cho chim đậu trên mái nhà giật mình bay đi.
Cửu Thiên lập tức quay đầu nhìn, xe ngựa bỗng dừng lại.
“Linh Bối!”
Cửu Thiên sững sờ nhìn Linh Bối điên cuồng lao tới, hắn lập tức xuống xe.
Linh Bối trực tiếp lao vào trong lòng của hắn.
“Em muốn đi cùng với anh, chết cũng muốn đi theo anh”
Hàm răng của Cửu Thiên cũng đang run, nói: “Càn quấy”
Linh Bối lớn giọng quát: “Em chỉ biết bây giờ em để anh đi, em sẽ hối hận cả đời. Nếu anh không cho em đi, bây giờ em chết cho anh xem!”
Ánh mắt kiên định, nước mắt long lanh.
Cửu Thiên lập tức cạn lời, thánh nữ hơi nhíu mày.
Cửu Thiên bỗng ôm Linh Bối vào trong lòng, sau đó khẽ nói: “Được, chúng ta đi cùng nhau!”
Linh Bối lập tức chuyển khóc sang cười, hai người lần nữa lên xe ngựa.
Cửu Thiên khẽ nói: “Thánh nữ điện hạ, thêm một người, không thành vấn đề nhỉ?”
Thánh nữ nở nụ cười nói: “Cửu Thiên công tử, tùy ý!”
Cửu Thiên liếc nhìn Linh Bối, tay của hai người nắm rất chặt.
Thiên hạ này, anh và em đồng hành
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất