CHƯƠNG 1404 

Lâm Nhất Hàn lập tức nở nụ cười trên mặt, nói: "Được, thánh nữ quả nhiên là người của Thiên Các, người vui vẻ nói lời sảng khoái. Nếu đã như vậy, lão thần không cản trở thánh nữ điện hạ bố trí võ đài nữa. 

Nói xong, Lâm Nhất Hàn nháy mắt với Quốc chủ nước Linh một cái. 

Quốc chủ nước Linh lập tức lớn tiếng nói: "Như vậy đi, tôi sẽ giúp thánh nữ bố trí võ đài. Thánh nữ, cô có thể ở trong cung mấy ngày, đợi chúng tôi chiêu cáo toàn quốc, thánh nữ sẽ có thể lên đài tỷ võ. 

Thánh nữ cúi đầu cảm ơn. 

Quốc chủ nước Linh xua tay, bảo hai nữ quan đưa thánh nữ và đám người Cửu Thiên rời đi. 

Sau khi rời khỏi đại điện Hoa Ngũ Sắc, hai nữ quan dẫn đám người Cửu Thiên đến một vùng nhà hoa rộng lớn. 

Những cánh hoa mềm mại được kết lại thành những bức tường, nhụy hoa biến thành đủ loại bàn ghế giường chiếu. Các loại trái cây kỳ lạ đã được xếp đặt gọn gàng. 

Mỗi người một căn phòng, cũng không chật chội. Hộ vệ lượn vòng trên bầu trời, thánh nữ đứng trước cửa nhà hoa, cười nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên công tử, tôi nghỉ ngơi trước đây. Ngày mai gặp lại. 

Cửu Thiên gật gật đầu và mỉm cười nhìn thánh nữ đóng cửa lại. 

Linh Bối lúc này mới đi tới bên cạnh Cửu Thiên, cười nói: "Em ở cùng anh được không?” 

Cửu Thiên gật đầu cười nói: "Được thôi. Thập Tam, cậu ở phòng bên cạnh tôi, đừng ở cách quá xa. 

Thập Tam gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. 

Hai người trở về phòng, Cửu Thiên khoát tay đóng cửa phòng bằng cánh hoa lại. 

Linh Bối trực tiếp ngồi lên trên nhụy hoa, cảm nhận hàng ngàn hàng vạn nhụy hoa di động dưới người, cười thành tiếng mà nói: “Ngồi lên cái này thật thoải mái.” 

Cửu Thiên cầm một loại trái cây trên bàn lên, ngay lập tức trái cây này lại bắt đầu xòe mình ra, giống như một vật thể sống. 

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Cửu Thiên cảm thấy mình có chút không nuốt nổi loại đồ vật này, trực tiếp ném cho Tiểu Hắc. 

Tiểu Hắc nhìn một lúc lâu, dường như cũng không nhìn ra được thứ này là gì, nó bắt đầu vỗ vỗ chơi đùa, nhưng ngay sau đó trái cây này lại còn phát ra tiếng khóc. Cửu Thiên lập tức nhặt trái cây lên, cười khổ nói: "Xem ra những ngày tháng ở nước Linh của chúng ta có chút khó khăn rồi” 

Linh Bối cười nói: "Là bởi vì trái cây không ăn được hay là vì Thập Tam đã phát hiện ra gì đó?” 

Cửu Thiên nói: "Coi như là cả hai đi, chúng ta vừa tới liền bị người ta nhắm vào. Mặc dù không biết là vì sao nhưng có thể khiến Thập Tam cảm thấy không thoải mái, chắc chắn là không có ý tốt. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.” 

Linh Bối chớp chớp mắt, nói: "Dù sao có anh bảo vệ em, em sợ gì chứ. 

Cửu Thiên nói: "Em cứ tự tại, tới uống lọ đan dược này đi” 

Vừa nói, Cửu Thiên vừa lấy ra một lọ tiên đan, đưa cho Linh Bối. 

Ở một bên khác, Thánh Thụ Vương Lâm Nhất Hàn cũng bước ra khỏi đại điện. 

Trên mặt cười tủm tỉm, một đám quan viên đi theo phía sau ông ta, như thể ông ta mới là Quốc chủ nước Linh. 

Một người đàn ông trung niên cao giọng nói: "Thụ Vương điện hạ, đối với cô thánh nữ đến từ nước Bắc Thần kia, ngài định làm thế nào?” 

Lâm Nhất Hàn sờ sờ ria mép của mình, cười nhạt nói: "Người ta đến từ nước Bắc Thần, ta có thể có cách gì chứ, có điều, cô ta thật sự xinh đẹp, còn có cô gái cùng đến với bọn họ kia, cũng trông không tồi. 

eyJpdiI6IjJ0a2V0d0d6VDZEc1FRbXIxNUJaelE9PSIsInZhbHVlIjoiMnoxUDV4YjJBZjFHTGlDcE5iNFhuc0ZFc2IxUzEyV3VcL1ZIamZRYkU3M0RUcEQ3ZFRudmtLZDFRSkFMXC9sNHJuVnZtSTNyU2xwemZ1OUc0ZnpyZ3Z1UVNrSjF4YnZRZXVlR3VGV3dwS0xuMWFYUVZaQjZNZWRPT242Vm1yWnVXM2N5aHRpMlFEZUthU2pEQ0k4SVIzdFptQUoyMW91blwvME9ySkNocmV6SUc5aUNQWkh5ZHRwNlwvem9hRTB5N3RsTmlcL1JCK3U5TFVHZEgreEh5czJLeHNKOTVaMis5bEh3UDQ3MGRSVng5b0VZXC9MUjZTTVRWZmE5OWJNbkhvZmVTNDdiYmtNbTlEZ2xnZkRHYVFuNExcL1k4b243OHJBVnlxZlh0cWtkU2YrQXk0XC9UcXk0K2JIOXYzRnRGczhPZGpxRCIsIm1hYyI6ImIzMGVhYWU3YzVhYTczYWQ0MGU0MTM5YTQ1ZjFhM2RlMzQ2ODRhOTg2NjExYWFkZjhiZTIyMjJiZDU4YTJmNTAifQ==
eyJpdiI6IjVkU2N2Y1U1RUUyMkZJWkVkcVZ6bmc9PSIsInZhbHVlIjoiaXlTZ1VoeUxXbEZ3dGhhUENSM2I5STlZKzVsTGlZSnBlWER4VTVVQkZRWCthMFVzWTBmQklCZGtGTW8zUkw0WGhsV2pjd2d3bDdxRkkweXpDakt0THR6YnNyQTlEY3hvSWhVSnBiRU9PNmZGUVlJWGtHZE1cL2VOZ2xyZWsxY1R5dzdEa0o5UGNxdkZRVU9XTUd5cXlCMVVSaWVLaElNRTl2Yld2WnlzWE5uaEhVNmNzXC85aHhzc045eUtwRlRmNjZEWW5kQU1VbVBVa00xSUdiWlU0dDVQdnRTYUtFSHEzeU0xbXdBMkRjNE9UVVZVdHdTTWZzZGtwS3VJUUJkNnA5MHNlQnlxVEFnWFZ1a1BqdWllZldCazdoQm1lYWkwZEdkSkZwalFFTzV1TVBDa25TaXM1M2lBMmpSTTREUldTTlVwQUhxT1Z3dkh4bWVhQXo2OUpjOUdzUENZeUJSMHkyWlZZMklOMlpzTFNVTFR0ZHB2OHdHNEF0dVhobkNIbm9hb1JtbXdUTVQ3ZXFNZ2FjS28wSVQ3RytEc1R4cXdkZG5FZ0IwZDZwM2dZYkVSNzBQcWE0V3RsYVZxRnBDNXNKTmhNaGF2aXVBUkR0dFhnaTRJM0NXM01SbWhoTWZtWEF1NVkwaDNYUm9JXC9UZ1M0cU9xXC9McUlkNENiQyt0Q1RrRE50ZWxcL1BvdGEyUDlKdnJDK3NwUEE9PSIsIm1hYyI6ImEzMmFmZGU4ZmQ3NTFkOTc0MDA2YzQwYWZlNzFjOTVlMzMwYjIzZTdhNzUxYTg5MjQ0MTc1NDFkNzE4ZGY5MTcifQ==

Người đàn ông trung niên và Lâm Nhất Hàn đều tươi cười vui vẻ, một đám đại thần sau người cúi đầu không nói, như thể hoàn toàn không nghe thấy.

Ads
';
Advertisement
x