CHƯƠNG 1507
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang chủ tiệm, trên mặt nở nụ cười, từ từ lấy từ trong thắt lưng ra một loại quả của nước Linh.
Vẫn là quả chín, mùi thơm lan tỏa.
“Cho ông, chủ tiệm, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng, hai bên không nợ gì nhau. Đây cũng là quả cuối cùng của tôi rồi, ông phải giữ kỹ!”
Cửu Thiên cũng không nói linh tinh, quả của nước Linh sao, đương nhiên còn có không ít. Nhưng quả chín thật sự chỉ có một quả này.
Dù sao đã tới nước Đan Thánh, đồ ăn ở đây hình như cũng không tệ như trong tưởng tượng của hắn, đương nhiên không cần tiếp tục gặm những quả này nữa.
Thì ra hắn không biết những quả này đáng tiền như vậy, bây giờ đã biết rồi, nếu hắn còn lãng phí, vậy chính là tên ngốc triệt để.
Nghe thấy lời của Cửu Thiên, chủ tiệm trịnh trọng nhận lấy. Ông ta lập tức nhét vào trong ngực của mình, ngay cả Cửu Thiên cũng không nhìn rõ ông ta rốt cuộc ném vào trong dây lưng của ông ta, trong nhẫn hay trong tay áo?
“Công tử ngài thật sự là người giữ lời hứa, vậy tôi không làm phiền nữa. Nếu lần sau công tử còn có thể kiếm được quả như này, tôi thu mua hết”
Cửu Thiên cười nói: “Cái này thì khó rồi, e là không kiếm được. Cửu Thiên nói xong thì ngước mắt nhìn sang đám người Kim Khải Trạch.
Hắn cố ý lấy quả ra ở trước mặt mọi người, khiến mùi thơm lan tỏa cả phòng, là muốn để đám người Kim Khải Trạch nhìn thấy, hắn không tin đám người này không động lòng.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Cửu Thiên, lúc này bốn luyện khí sĩ của Kim gia đều trợn hết mắt lên.
Tuy Kim gia của bọn họ ở Nhị Trọng Thiên giàu có hơn Nhất Trọng Thiên nhưng cũng chưa từng thấy dược liệu của nước Linh.
Lập tức Kim Khải Trạch đi lên tóm lấy chủ tiệm muốn rời đi, đanh giọng nói: “Khoan đã, giao hết dược liệu ra cho tôi!”
Ba người ở bên cạnh lập tức vây lấy đám người Cửu Thiên.
Chủ tiệm cúi người nói: “Kim Khải Trạch công tử, đây là thứ mà Hỏa gia chúng tôi cần, không phải dược liệu của riêng tôi, thật sự không thể cho ngài, xin hãy lượng thứ”
Kim Khải Trạch căn bản nghe không lọt lời của chủ tiệm, lớn giọng nói: “Hai cây dược liệu vừa rồi, tôi không cần nữa. Nhưng loại quả kỳ lạ như này, tôi buộc phải lấy được.
Một kẻ ngoại môn của Hỏa gia cỏn con như ông ngay cả một chấp sự cũng không phải, cũng dám kháng lệnh của tôi ư? Tôi cho dù bây giờ giết ông, Hỏa gia các người cũng sẽ không làm gì tôi cả. Chưởng quầy, suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ lấy cái khác trao đổi với ông, không bằng.”
Kim Khải Trạch khựng lại một chút thì cười nói: “Tôi bỏ ra một nghìn linh thạch thượng phẩm, mua dược liệu của ông thì như nào? Cái giá này không tính là thấp nhỉ?”
Kim Khải Trạch vừa nói, ánh sáng trong mắt hắn ta càng phát ra sự sắc lạnh.
Nhưng lúc này, chủ tiệm dường như cũng đột nhiên sinh ra can đảm vô hạn, ông ta từ từ đẩy tay của Kim Khải Trạch ra, bình tĩnh nói: “Rất xin lỗi. Nhất Trọng Thiên vẫn là địa bàn của Hỏa gia!”
Trên người chủ tiệm bỗng dâng lên nguyên khí, ông ta vậy mà còn có trình độ của Linh Khí Sư đỉnh phong.
Kim Khải Trạch bị hành vi của chủ tiệm chọc giận, trong mắt có sát khí xẹt qua, Kim Khải Trạch lạnh lùng nói: “Ông dám từ chối tôi!”
Nói xong, trên người Kim Khải Trạch cũng lập tức giải phóng nguyên khí mạnh mẽ.
Phù văn ngũ hành lập lòe ở trán, bốn luồng ánh sáng đan xen, giống như chỉ thiếu một bước nữa sẽ triệt để tiến vào cảnh giới Tiên Khí Sư.
Tu vi cỡ này, bất luận đặt ở đâu cũng không thể nói yếu.
Ba luyện khí sĩ đi chung với Kim Khải Trạch dĩ nhiên cũng có tu vi Ngự Khí Sư đỉnh phong.
Trên trán của chủ tiệm bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy xuống, ông ta phất tay, các tên sai vặt ở xung quanh run rẩy xuất hiện, chút tu vi đáng thương đó của bọn họ rõ ràng là không ngăn cản được Kim Khải Trạch.
Kim Khải Trạch nói từng chữ: “Giao dược liệu ra đây”
Chủ tiệm lùi lại một bước, như hạ quyết tâm, tuyệt đối không giao ra dược liệu.
Chủ tiệm đanh giọng nói: “Có giỏi thì cậu thật sự giết tôi. Ở trên địa bàn của Hỏa gia, giết chết người của Hỏa gia, tôi không tin các người có thể toàn thân rút lui.”
Kim Khải Trạch tức giận ngút trời, nhấc tay một tấm phương ấn xuất hiện ở trong tay.
Đó là một tấm phương ấn khắn đầy trận pháp ngũ hành, một chữ “sát” khổng lồ lưu chuyển ánh sáng ngũ hành.
“Ông muốn chết!”
Kim Khải Trạch tức giận ra tay, phương ấn lập tức gây ra gió lốc, không gian xung quanh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Chút nguyên khí đó trên người của chủ tiệm còn chưa chạm tới phương ấn thì đã vỡ thành đốm sáng.
Gió mãnh liệt thổi vào mặt của chủ tiệm tới mức méo mó, ông ta dường như đã nhìn thấy cái chết tới gần.
Xung quanh, các luyện khí sĩ khác của Kim gia đều cười nhìn cảnh này.
Theo bọn họ thấy, Kim Khải Trạch giết chết một con cháu ngoại môn của Hỏa gia, căn bản không đáng nhắc tới.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một viên ngọc chặn ở trước mặt của Kim Khải Trạch.
Đó là một viên ngọc vô cùng đen, mang theo u quang sâu thẳm, nó vừa xuất hiện thì đã hút đi tất cả lực lượng thiên địa bạo động ở xung quanh.
Ngay cả lực lượng đáng sợ giải phóng từ trên phương ấn cũng bị hút hết. Đồng thời lực hút mạnh mẽ suýt nữa hút cả phương ấn của Kim Khải Trạch.
Kim Khải Trạch biến sắc, hắn ta tóm chặt pháp khí của mình, lùi liên tiếp mấy bước.
Cửu Thiên vỗ chủ tiệm một cái, khẽ nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất