CHƯƠNG 1518 

Núi Thiên Nộ. 

Gió mát đi theo người, dung nhan chảy theo núi. 

Thuyền màu đỏ từ chân trời bay tới, từ từ đáp ở sườn núi của núi Thiên Nộ. 

Đằng trước là bậc đá do tinh thạch đỏ rực đúc thành, nhìn một cái, mỗi một bậc đá không chỉ bằng phẳng, hơn nữa còn chói mắt. 

Ở bên cạnh tinh thạch lơ lửng một tảng đá kỳ lạ. 

Khác với màu đỏ rực của tinh thạch khác, đá lạ này toàn thân màu trắng, bên trên khắc một chữ “Hỏa”. 

“Cửu Thiên à, bắt đầu từ đây thì không cho phép bất cứ ai, bất cứ vật gì bay qua. Bất luận là ai, tới nơi này, buộc phải đi bộ lên núi!” 

Hỏa Trạch chỉ vào bậc đá tinh thạch, nói. 

Ánh mắt của Cửu Thiên lại nhìn đá lạ rồi lên tiếng hỏi: “Tiền bối, ngài định sắp xếp việc gì cho tôi?” 

Hỏa Trạch cười nói: “Đi rồi cậu sẽ biết. 

Cửu Thiên hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. 

Ngẩng đầu nhìn núi Thiên Nộ trải dài tới chân trời, Cửu Thiên hít sâu một hơi. 

Mặc kệ như nào, có thể đi vào núi Thiên Nộ chắc là một chuyện tốt. 

Núi cao sừng sững, trừ các loại kiến trúc của Hỏa gia ra, không có quá nhiều phong cảnh, cái mắt có thể nhìn thấy đều là tinh thạch lóe sáng. 

Nếu Cửu Thiên không biết tinh thạch ở nước Đan Thánh là tiền bạc, vậy hắn nhìn thấy một màn này sẽ không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu. 

Nhưng bây giờ Cửu Thiên chỉ biết không ngừng cảm thán ở trong lòng, cái gì gọi là nằm ở trên núi tiền. 

Sợ rằng chỉ ngọn núi tinh thạch này đã đủ chống đỡ Hỏa gia duy trì ngàn năm. 

Không lâu sau, Cửu Thiên thấp thoáng nhìn thấy một tòa kiến trúc tinh thạch cực lớn ở trên đỉnh núi, ánh sáng ngũ hành lập lòe. 

Hỏa Trạch chỉ vào tòa kiến trúc đó, nói: “Cửu Thiên, đó chính là đại điện nghị sự của Hỏa gia chúng ta. Bây giờ cậu chưa có tư cách đi vào. Nhưng tôi tin, với thiên phú của cậu, sớm muộn sẽ có một ngày sẽ đi vào. 

Cửu Thiên thầm ghi nhớ tòa đại điện nghị sự này, tiếp tục đi theo Hỏa Trạch lên trên. 

Rất nhanh, giữa mây mù, một phiến kiến trúc cao lớn hùng vĩ, đẹp để hoành tráng xuất hiện. 

Những tòa kiến trúc có hình dáng đan tháp xây quanh núi, nối thẳng tới đại điện nghị sự. 

Không ít luyện khí sĩ mặc áo bào tử kim đi qua đi lại, nơi này giống như một thành trì nhỏ. 

“Đây chính là nội khu của Hỏa gia sao?” 

Cửu Thiên lên tiếng hỏi. 

Hỏa Trạch gật đầu nói: “Không sai. Có điều sau này cậu phải nhớ, phải nói là Hỏa gia chúng ta. Dù sao cậu cũng coi như là người của Hỏa gia chúng tôi rồi!” 

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, Linh Bối đi theo đằng sau Cửu Thiên, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên, anh nhìn bên đó, đó là cây gì?” 

Nghe thấy giọng của Linh Bối, Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía Linh Bối nhìn, quả nhiên trên một vách núi lơ lửng cách đó không xa, vô số dược liệu vậy mà tích tụ ở trên một cái cây, đung đưa theo gió. 

Hỏa Trạch chỉ vào cái cây, nói: “Nó tên là vạn dược linh thụ. Dưới thần dược ngũ phẩm, chỉ cần cậu lấy ra hạt hay cành, để ở trên cây thì có thể sống. Có thể mấy năm, hoặc mấy chục năm hàng trăm năm, bên trên sẽ mọc ra thần dược mà lúc đầu cậu để vào” 

Cửu Thiên cảm thán nói: “Quả nhiên là cây thần. 

Bỗng nhiên, giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể vang lên. 

“Vạn dược linh thụ, thứ như này vậy mà trong thiên hạ còn có một cây còn sống? Chủ nhân vĩ đại, nghĩ mọi cách lấy được cái cây này. Có cái cây này, chúng ta sau này sẽ không thiếu dược liệu nữa. Thật sự không được, chặt một ít cành của nó, cũng kiếm đủ. Ta có thể giúp người nuôi dưỡng ra một cây vạn dược linh thụ mới!” 

Cửu Thiên trầm mặc không nói, nhưng trong lòng đã gợn sóng. 

“Hỏa Trạch, ông lại dẫn ai lên đấy? Tên nhóc này là ai, tại sao không mặc áo bào gia tộc?” 

Cách đó không xa, trên một tảng đá lam sẫm cực lớn, một ông lão râu trắng đanh mặt hỏi. 

Ở xung quanh, không ít người cũng nhìn qua. 

Hỏa Trạch cười to nói: “Đây là hạt giống mới tôi mới tìm được. Lão Bạch, tên nhóc này đã luyện thành dương viêm!” 

Một câu nói lập tức khiến luyện khí sĩ xung quanh đều vây lại. 

“Thật hay giả? Hỏa gia từ khi nào lại xuất hiện hạt giống tốt như này?” 

“Nhóc con, năm nay cậu ba mươi tuổi chưa? Có sư phụ chưa?” 

“Thể hiện một chút cho tôi xem. 

Một đám lão già nhìn trông ít nhất cũng từ năm mươi tuổi đổ lên vây chặt lấy đám người Cửu Thiên. 

Cửu Thiên buồn bực liếc nhìn Hỏa Trạch, Hỏa Trạch cười nói: “Nhóc Cửu Thiên. Thể hiện một chút cho bọn họ xem đi, sau này cậu sẽ cần bọn họ giúp đỡ. Cửu Thiên khẽ gật đầu, trước tiên cúi người hành lễ, nói: “Các vị tiền bối, đắc tội rồi. 

Nói xong, trong tay Cửu Thiên lập tức xuất hiện dương viêm màu vàng, cơn nóng đáng sợ bùng lên, luyện khí sĩ ở xung quanh lũ lượt lùi lại. 

“Thật sự là dương viêm!” 

“Hạt giống tốt, hạt giống tốt tuyệt đỉnh. Hỏa Trạch, để cậu ta ở trên núi đi. Mười năm sau, Hỏa gia chúng ta lại có thêm một cường giả. 

Cửu Thiên thu lại ngọn lửa xung quanh, ông lão râu trắng vừa rồi cũng đi lên nói: “Quả thật không tệ. Trạch lão đầu, ông dẫn cậu ta lên đây có dự tính gì?” 

Hỏa Trạch cười nói: “Giúp cậu ta tìm việc mà thôi. Bạch lão đầu, giao cho ông đấy” 

eyJpdiI6ImxHaUkwbzAxaU5sM0g3THZlTk5pc0E9PSIsInZhbHVlIjoieDFPblhYNk1SejMxc0VvRE9CTzdSY3JGbjVpTTRSZGROREtIbDliNW1JczA5cnJpNXdTUUZXRkY0cW1QTzJWakx6RkZKeGxvTyszQlwvRDM5aDFqRW9ZYWMzWmtYb05leTd1Q2twQWJuOFlJNTJzMnJrdE9uVHZGdExXakxtZkp6NEJFRUlDSHloRVl5NjZiQmFVMjdjTVJjVnA1RVdyMFM1N1dpUytrSFZXN0l1b0Z5amk0dlhrWGFZNWl1YmlLTUMyTzMzZTIzNTV1aGJvMEtyUG9Jek40amtiZFA5YUdwYUtlaE04MnpZTW8wK0hpUmY0NHE3Mk1nYWlLOEErS3pwNytqcjRZTklPakcxUXBWOHJObnFUVysxYmxCMW8rZjE5am5MTE1LN3B0TVZhYmlMXC8yYmVNM0NTTGZnMllDUGNPb2Nld01PNGhUbkZ6Q1lxdXRyUTQrYXoxK3RUWFFDTmtuYWJkZDF2dDg9IiwibWFjIjoiNzBhMjYxN2E2OTFhM2U5NDc4ZGE4ZDVkNTdiZTUwYzE2ODY1YzZmYjkzNzYyMjY0Y2ZjN2E5MmY1NTM5MGMzOCJ9
eyJpdiI6Ik5NZ1RSVysreFc2NzJBRk5nVGlDcnc9PSIsInZhbHVlIjoiUlhEV1liNW5LR2M4TXBmV3RtVTU3TVUxK0NaSFNWVGRSejdBNVA1XC85cU9BNXBJV0tIY0FSNGJVWEI1aGwyMXBHMVVPSTdDZHRzZ2VsVk1zNXliXC9hcDVzb2UwUFF1dXpJWHo3amxQQ1UraHczYmh1UEVnSmNzYzlXRlhnSklLelwvMkFwNGJkcVwvck5uS25sZWI2aVZVeFRBXC8zYVczNFh5cDRsVEkwbDdUeGJDXC9aSkthRGRrdGxqOXVhZllkYnFWIiwibWFjIjoiZTE5YmM2MzU1YTBiYTRlYTIxZjkzYTRjMzY3Nzg2NTMyMzk4M2I3MzU0NTlmMmQxZGNjYjhmYWQ0Njg0MWMxYiJ9

Hỏa Trạch khẽ gật đầu với Cửu Thiên, mọi người đều nhường đường, mỉm cười nhìn Cửu Thiên.

Ads
';
Advertisement
x