CHƯƠNG 1542
Thần dược như thế chỉ sợ có tìm khắp trời đất nước Võ Đình cũng không thể tìm thấy một cây.
Nhưng ở đây, Cửu Thiên lại thấy tận hai ba cây.
Hay như cây hoa ngũ sắc không có rễ, thay đổi liên tục, trôi nổi trên không kia.
Ánh sáng dìu dịu, khiến cho thần dược đều cảm thấy rất thoải mái.
Nói thật, có đôi lúc Cửu Thiên không hiểu, tại sao có thể trồng những thần dược này cùng với nhau.
Như bình thường, dược liệu càng thần kỳ càng cần nguyên khí thiên địa đậm đặc, ngoài ra cũng cần sinh trưởng trong khu vực rộng rãi.
Nhưng ở đây, những thần được này không chỉ phát triển tốt mà còn sinh trường rất nhanh.
Dựa theo cách nói của Lão Cửu, dưới mảnh đất này, chắc chắn có một trận pháp khổng lồ cung cấp thiên địa chi lực đầy đủ cho chúng.
Cửu Thiên rất đồng ý với quan điểm này, vì chưa đến vài ngày, hắn đã cảm thấy tu vi của mình hoàn toàn được củng cố.
Tốc độ nhanh như vậy, không chỉ vì hắn có tài năng xuất chúng, mà chủ yếu là do thiên địa chi lực ở đây đậm đặc đến mức khó tin.
“Xin chào Cửu chấp sự!”
Mấy võ giả chăm sóc thần dược quỳ xuống hành lễ với Cửu Thiên.
Cửu Thiên khẽ gật đầu, hẳn phẩy tay ý bảo họ có thể đứng dậy.
Những người này đều là võ giả được Hỏa gia bắt từ khắp nơi. Hoặc họ đã đắc tội với đệ tử Hỏa gia, hoặc nợ Hỏa gia gì đó nên mới bất đắc dĩ trở thành người hầu cho Hỏa
gia.
Vốn dĩ ở nước Đan Thánh, võ giả có địa vị rất thấp, thậm chí còn thấp hơn cả người bình thường.
Nước Đan Thánh rất thân thiện với người bình thường, dù sao ở đất nước chứa đầy thiên địa chi lực này, chẳng ai biết chắc liệu có người thường nào bỗng nhiên thông suốt, sau đó chính thức trở thành một luyện khí sĩ không.
Nhưng võ giả thì khác. Ở nước Đan Thánh, võ giả cũng đại diện cho việc đã hoàn toàn không thông suốt. Chỉ có những người chắc chắn hắn ta không thể trở thành luyện khí sĩ, nên mới phải làm võ giả.
Vì họ muốn sức mạnh và sống lâu. Ở những nước khác, đây là một vấn đề lựa chọn đơn giản mà thôi. Nhưng ở nước Đan Thánh, điều này là một sự sỉ nhục.
Nếu luyện khí sĩ nước Đan Thánh giết chết một người bình thường, thì phải ngồi tù hoặc lấy mạng đền mạng. Nhưng giết chết một võ giả, thì chỉ cần bồi thường một ít dược liệu và tinh thạch là được.
Có thể thấy, địa vị của võ giả thấp đến mức nào.
Hiện tại những võ giả này vẫn khá hơn những võ giả thuộc về Hỏa gia khác.
Tuy chăm sóc thần dược rất vất vả, thế nhưng có thể tăng tu vi, dù sao thiên địa chi lực ở đây đậm đặc như vậy, rất có ích với võ giả.
“Trần Quân, Vương Ngũ, hai người đến đây”
Cửu Thiên vẫy tay gọi hai võ giả quần áo rách nát nhất.
Đây chính là hai người mà Cửu Thiên đã tha mạng.
Nói thật, hôm đầu tiên đến vườn linh dược, vừa thấy họ Cửu Thiên đã vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên Cửu Thiên không thể hiện ra, mà chỉ bảo Linh Bối lén tiếp xúc với hai người này.
Nói thật, khi thấy Linh Bối và Cửu Thiên trở thành chủ vườn của họ, hai người này cũng rất ngạc nhiên, còn rất khó tả.
Đêm đó, hai người này kể hết mọi chuyện cho Linh Bối.
Cửu Thiên cũng hiểu ra, tại sao Ngũ trưởng lão không phát hiện ra lai lịch của hắn.
Cảm ơn hai người này đã cứu hắn một mạng.
Quả nhiên người tốt sẽ có trái ngọt, Cửu Thiên thầm cảm thán, có vẻ hắn rất đúng khi tha mạng cho hai người này.
Tuy nhiên Cửu Thiên cũng không vì thế mà đối xử đặc biệt với họ, trái lại hắn coi như không thấy hai người này, cần làm gì thì làm nấy.
Bởi vì Cửu Thiên không biết Ngũ trưởng lão này có cố ý thử hắn hay không. Nếu không sao lại trùng hợp sắp xếp hắn đến đây.
Tuy nhiên hết ba ngày, Cửu Thiên cũng chưa phát hiện ra ai đang giám sát hắn, vì vậy hôm nay hắn quyết định cho hai người này ít đồ.
Trần Quân, Vương Ngũ đi đến trước mặt Cửu Thiên, cung kính nói: “Cửu chấp sự”
Cửu Thiên liếc nhìn hai người này, thản nhiên nói: “Hai anh, đến góc Đông Nam xem mấy loại dược liệu mọc thế nào rồi? Đúng rồi, cầm bình thuốc bột này đi, nếu dược liệu có gì khác thường, nhớ rắc một ít lên.
Vương Ngũ cầm cái bình. Bỗng phát hiện, trên bình có mấy chữ phát sáng.
“Đừng để lộ thứ bên trong”
Vương Ngũ và Trần Quân ngạc nhiên nhìn Cửu Thiên. Cửu Thiên khẽ gật đầu, dòng chữ phát sáng biến mất.
Vương Ngũ và Trần Quân lập tức rời đi, cả người bất giác run rẩy.
Linh Bối đứng bên cạnh Cửu Thiên, hỏi nhỏ: “Cửu Thiên, anh cho họ gì vậy?”
Cửu Thiên cười nói: “Một ít công pháp, vài viện đan dược, và một số lời khuyên. Yên tâm, anh dùng nhẫn không gian của nước Võ Đỉnh tặng anh, người khác không nhận ra đâu. Họ có thể luyện đến đâu còn phải xem vận may của họ.”
Linh Bối mỉm cười gật đầu.
Đang nói, bỗng có một bóng người quen thuộc từ trên trời rơi xuống, dừng trước mặt Cửu Thiên.
“Cửu Thiên, ha ha, mấy hôm không gặp, mong cậu vẫn khỏe!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất